Chương 14: Trương A Tứ ngươi đi đâu
Ta nhìn qua bia mộ của Tịnh Sơ, toàn thân cứng ngắc
Mà Tịnh Sơ phía sau vẫn đang lôi kéo, truy hỏi ta:
“A Tứ, ngươi nói chuyện đi.” “Cái kia trên bia mộ viết cái gì?” “A Tứ
A Tứ!” Lực đạo lôi kéo ngày càng nghiêm trọng, thậm chí móng tay còn cắm vào da thịt sau lưng ta
Từng trận đau nhức
Ta cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại
Sắc mặt Tịnh Sơ tái nhợt như tờ giấy, một đôi tay gắt gao bắt lấy ta
Giống như điên cuồng ép hỏi ta: “A Tứ
Trên bia mộ viết chính là cái gì!” “Mộ bia là ai!” Cổ họng ta giật giật, muốn nói chuyện nhưng bị Tịnh Sơ ngăn lại
Máu đen đặc quánh từ trong miệng Tịnh Sơ chảy ra, ngũ quan của hắn chẳng biết từ lúc nào cũng đã mục nát
Trên lồng ngực xuất hiện một lỗ lớn đủ để nhìn xuyên thấu sau lưng hắn, những sợi thịt dính liền xương trắng lộ ra từ miệng vết thương, thỉnh thoảng còn nhỏ xuống mấy giọt chất lỏng sền sệt
“A… A Tứ.” Ta khó nhịn cảm giác muốn nôn, một tay đẩy Tịnh Sơ ra
Liều mạng chạy trốn ra ngoài
Động tĩnh này cũng làm Liễu Nhân kinh động
“Trương A Tứ!” Ta một đầu xông vào vườn rau xanh, sau lưng không ngừng có tiếng gọi tên ta
Mặc kệ cái Thanh Long Tự này
Nguyên bản vẫn chỉ là nghi ngờ, bây giờ ta dám khẳng định
Thanh Long Tự này chính là một ngôi chùa quỷ
Không chỉ Tịnh Sơ là quỷ, Liễu Nhân cũng vậy
Ngoài bia mộ của Tịnh Sơ, ta còn nhìn thấy bia mộ của Liễu Nhân
Chính là bia mộ trước mặt Liễu Nhân, hắn đang thắp hương cho chính mình
Vừa ra khỏi vườn rau xanh, đối diện liền là một đám tăng nhân lắc lư ung dung
Họ dưới ánh hoàng hôn hiện ra những hình bóng liên tục, bao vây lấy ta
Ta quay đầu nhìn về phía bức tường viện, cắn răng một cái, mượn góc tường bên cạnh
Liền trèo lên, rồi bò vắt qua tường
Bỗng nhiên cổ chân mát lạnh, ngay sau đó là một lực lớn kéo ta xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Trương A Tứ ngươi muốn đi đâu!” Gương mặt âm trầm của Liễu Nhân xuất hiện sau lưng, hắn bắt lấy chân ta muốn giật ta xuống
Ta ra sức nắm chặt đầu tường, cố gắng đạp chân thoát khỏi Liễu Nhân
Nhưng tay của Liễu Nhân tựa như là dính vào đùi ta
Khí lực cũng lớn đến đáng sợ, qua mấy lần ta cảm thấy chân mình sắp bị hắn xé đứt
Giọng Liễu Nhân trầm thấp gào lên: “Trương A Tứ ngươi mau xuống đây.” “Ngươi không muốn sống nữa?” Ta dùng sức tránh thoát, cắn răng nói: “Ta chính là muốn sống mới chạy.” Lúc này những tăng nhân của Thanh Long Tự cũng đã vây quanh, nhất thời có rất nhiều bàn tay bắt lấy hai chân ta
Suýt chút nữa không kéo ta trực tiếp giật xuống
“Đứa nhỏ tiếp lấy!” Lúc ta tuyệt vọng, một giọng nói quen thuộc và đầy cảm giác an toàn xuất hiện
Bà lão mặc áo bông vậy mà đã đến bên ngoài Thanh Long Tự, nàng thở hổn hển chống nạng ném về phía ta một bọc đồ
“Đem… Đem thứ này… Vung lên mặt bọn chúng!” Ta cơ hồ không thể kiên trì nổi
Bà quả thực là cứu tinh vĩ đại, là tia sáng hy vọng vậy
Ta tiếp lấy vật kia mà không kịp quan tâm đó là thứ gì
Mở ra rồi vung về phía sau
Tuy nhiên có thể thấy thứ được tung ra tựa hồ là một bọc bột phấn thô ráp màu đỏ, mắt thường có thể thấy còn có chút hạt tròn lớn
Bóng dáng những tăng nhân Thanh Long Tự vừa chạm phải bột phấn liền nhao nhao gào thét chói tai lùi lại, không ai dám lại gần nữa
Liễu Nhân cũng che mặt lùi lại
Ta nhân cơ hội đó nhảy xuống đầu tường, lăn vài vòng trên mặt đất mới đứng dậy
Niềm vui sướng thoát chết còn lớn hơn chút đau đớn này, ta đứng dậy hội hợp cùng bà
Gặp ta bộ dáng sốt ruột hoảng hốt đó, bà trợn mắt nhìn ta một cái: “Không cần hoảng, những tên đó ra không được.” Sau đó bà liền bắt đầu mỉa mai ta: “Bảo ngươi tiến vào chùa quỷ ngươi còn không tin?” “Khiến cho bà già muốn hại ngươi.” “Tiến vào một lần, ngươi còn dám tới lần thứ hai.” “Không phải bà già tới, ngươi đừng hòng nghĩ đến việc đi ra.” Hiện tại cho dù bà mắng ta, ta cũng chỉ cảm thấy là lời hay, vui tươi hớn hở nói: “Đại nương ngươi mắng đúng.” Bà thật là hết hơi lắc đầu, xem xét sắc trời giọng điệu ngưng trọng hơn nhiều: “Không còn thời gian.” “Đi, nhanh xuống núi.” “Trên người ngươi âm khí quá nặng, trời vừa tối cái gì đồ vật cũng có thể tìm tới.” “Bà già cũng không muốn cùng ngươi cùng nhau chịu chết.” Nói xong nàng chống nạng đi trước
Ta nhìn cái bóng lưng vội vã đi đó, cứ như vậy đi xuống, thì đến giữa sườn núi trời liền hoàn toàn đen
Ta đuổi theo chủ động cõng bà lên
Bà một chút cũng không có vẻ cự tuyệt, còn đắc ý dương dương nói: “Tính đứa nhỏ ngươi có chút lương tâm.” “Bộ xương già này của bà già leo núi tìm ngươi, ngươi lại để cho bà già bò xuống đi, bà già nhất định phải mắng ngươi một đường.” Ta cười khan nói: “Bất quá, đại nương làm sao ngươi biết Thanh Long Tự ở đâu?” Bà giễu cợt một tiếng: “Bà già ở ngọn núi Vương Mạo này sống bảy tám mươi năm, thứ quỷ gì ta chưa từng gặp qua?” “Nói cho ngươi một câu xuất phát từ tâm can, ta vẫn luôn biết trên núi Vương Mạo này có một tòa chùa quỷ, mỗi ngày ta đều có thể nghe được tiếng tụng kinh.” “Có đôi khi thợ săn lạc đường cũng có thể nghe được tiếng tụng kinh.” “Bọn này lũ lừa trọc chết cũng không yên tĩnh.” Niềm vui sướng khi thoát hiểm rất nhanh liền bị tương lai bàng hoàng cùng nguy cơ chia tách
Đúng vậy, ta là từ Thanh Long Tự trốn tới
Nhưng ban đêm mười hai tử kiếp vẫn sẽ như thường lệ đến
Ông bảo ta đi tìm đại sư Liễu Nhân, ai có thể ngờ Thanh Long Tự lại là bộ dạng quỷ quái này
Cũng không biết bà có biện pháp nào đối phó tử kiếp không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiền đồ nguy rồi… Bà lớn lên ở núi Vương Mạo nên rõ về ngọn núi này như lòng bàn tay
Thậm chí chỗ nào dễ đi, chỗ nào tà môn nàng đều biết
Ta cõng bà trong rừng núi rậm rạp chạy, bà rất nhẹ, cõng nàng không có gì áp lực
Trong rừng chỉ có tiếng chạy trốn lạch cạch lạch cạch
Bà bỗng nhiên dùng nạng gõ vào chân ta: “Đợi chút nữa.” Ta thả chậm bước chân: “Thế nào?” Những nếp nhăn trên mặt bà đều co lại: “Dừng lại, khoan hãy đi.” Mặc dù nghi hoặc, nhưng ta vẫn dừng bước
Lạch cạch… Lạch cạch
Dừng bước sau ta mới biết được không thích hợp
Ta đã dừng bước rồi, vậy tiếng chạy trốn từ đâu ra
Vô ý thức nhìn lại, da đầu trong nháy mắt run lên
Một đôi giày vải màu nâu đậm nhanh chóng chạy tới phía ta
Chỉ có một đôi giày vải trống rỗng
Trong rừng âm u, một đôi giày vải không người chạy nhanh, mỗi một bước đều có thể dẫm ra dấu chân thật sâu, sao mà quỷ dị
Đôi giày vải này ta nhận ra, ban đầu ở cửa Thanh Long Tự đã gặp qua, lần đó suýt chút nữa đã mất mạng
Bà hậm hực: “Mấy thứ bẩn thỉu đều tìm tới rồi, xem ra hắn đã để mắt tới ngươi.” “Chạy thì chạy không thoát thứ này, chỉ có thể đối phó hắn trước.” “Ngươi lập tức cắn nát lưỡi, ngậm một ngụm máu.” “Máu trên đầu lưỡi người là dương khí cực mạnh, đối với mấy thứ bẩn thỉu có chút tác dụng.” “Ngươi nhất định phải nghe ta phân phó, vạn nhất phun sai chỗ, hai ta liền xong rồi.” Ta lập tức cắn nát lưỡi, chịu đựng đau nhức mập mờ nói: “Tốt, đại nương.” Bà nghiêng đầu nhìn, cặp mắt tối tăm mịt mờ lúc này trở nên tinh sáng
Đôi giày vải kia cũng cách ta ngày càng gần
Lúc này bà lên tiếng: “Trong lòng mặc niệm năm cái đếm, sau đó hướng về sau phun!” “Phun xong cái gì cũng không cần quản, vô luận sau lưng có thanh âm gì cũng không cần để ý tới, cúi đầu một mực chạy.” Ta ngậm lấy gật đầu, đồng thời bắt đầu đếm thầm
Năm… Bốn… Tiếng bước chân giày vải rất gần, phảng phất ngay sau lưng ta
Lạch cạch… Lạch cạch…