Mộ Táng Quỷ, Khế Ước Cưới Người Âm

Chương 9: Mới vào Thanh Long Tự




Chương 9: Mới vào Thanh Long Tự
Là Thanh Long Tự, ta thật đã tìm được rồi
Chính là Thanh Long Tự mà vị đạo trưởng áo trắng cùng ông ta nhắc tới
Ta không thể chờ đợi hơn được nữa mà xông thẳng vào trước cửa, nhưng vẫn lễ phép gõ nhẹ
Đông đông đông
Liên tục mấy lần, song lại không hề có bất kỳ hồi đáp nào
Đúng lúc này, mấy sợi ánh rạng đông cuối cùng trong rừng đã bị bóng đêm nuốt chửng
Mặt trời xuống núi
Ta từng ngây thơ cho rằng tìm được Thanh Long Tự liền có đường sống, nhưng lại không nghĩ tới cửa chùa Thanh Long Tự lại đóng chặt như thế
Đạp xoạt… đạp xoạt…
Lá khô dưới chân người nọ không chịu nổi sức nặng mà nghiến nát, phát ra tiếng rên rỉ của kẻ bại trận
Trong rừng bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, kẻ ấy đang rục rịch tiến lại gần
Trán ta toát ra không ít mồ hôi, lúc này mà lại có người tới sao
Ý sợ hãi áp bức lấy thần kinh, ta lấy điện thoại ra, lặng yên mở chế độ chụp ảnh
Ngũ quan tiều tụy lại hoảng sợ của ta hiện rõ, mà phía sau lưng cũng hiện ra không sót một chút gì
Sau lưng chẳng có gì cả, chỉ có cái vật tối đen và không ít thân cây mờ ảo
Không có người
Nhưng tiếng bước chân đạp xoạt đạp xoạt kia vẫn đang tới gần, âm thanh ngày càng lớn, càng lúc càng đến gần
Một tay ta cầm điện thoại di động, tay kia dùng sức nện cửa:
“Liễu Nhân đại sư
Liễu Nhân đại sư!”
Ta xé vỡ cuống họng mà gào thét
Trong rừng sâu âm u rậm rạp chỉ có thanh âm của ta truyền lại, từ đó trở nên càng thêm vắng vẻ, quỷ dị sau đó tiếng vọng truyền về
Đạp xoạt đạp xoạt vẫn đang tiến tới..
Phanh
Điện thoại di động không cẩn thận từ tay rơi xuống, ta đành phải cúi xuống nhặt
Nhưng nhặt lên điện thoại di động trong chớp mắt ấy ta sửng sốt
Máy ảnh điện thoại di động không đóng, trên màn hình hiện lên chính là hai chân của ta
Còn có phía sau hai chân ta là một đôi giày vải màu xám
Một đôi giày vải
Không sai, chỉ có một đôi giày vải
Đôi giày vải kia giẫm lên lá khô mà đi tới, giống như có người đang mang chúng vậy, mỗi một lần lại có thể khiến lá khô rên rỉ răng rắc…
Trong rừng sâu núi thẳm tối đen như mực, một đôi giày vải không người đang bước tới phía ta
Chẳng cần dùng đầu óc cũng biết đó là thứ gì
Ta nhặt điện thoại di động lên và tiếp tục gõ cửa, lần này gõ cửa còn rối rít hơn mấy lần trước
Tường của Thanh Long Tự cũng không thấp, nếu không thì ta đã sớm lật vào rồi, hà cớ gì mà phải gõ cửa
“Liễu Nhân đại sư
Liễu Nhân đại sư!”
Ta cơ hồ cảm nhận được sự âm hàn đang kề gần, tiếng bước chân đang ở ngay phía sau
Quay đầu nhìn lại một cái, đôi giày vải kia chỉ còn cách ta mười bước chân
Đạp xoạt… lại đi thêm một bước…
Đạp xoạt… đạp xoạt…
8… 7… 6… 4…
Đôi giày vải trong mắt ta càng ngày càng rõ ràng, đang tiếp cận…
Đạp xoạt…
Bước chân này cơ hồ đã giẫm lên cái bóng của ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đạp… đôi giày vải lại bước thêm một bước, cơ hồ muốn đi tới trước mặt ta
Trái tim ta co rút chưa từng có, nổi da gà lập tức nổi lên
Bỗng nhiên đôi giày vải dừng lại, đúng lúc nó sắp đi đến trước mặt ta thì dừng hẳn
Nâng lên đôi giày lay động không ngừng, giống như đang do dự vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng, đôi giày vải lùi lại một bước
Lúc này ta mới dám chậm rãi hít một hơi, loáng thoáng thấy có gì đó màu đỏ trong rừng
Bỗng nhiên, trước mặt ta bỗng nhiên trống rỗng, cả người thuận thế ngã xuống
Sau khi tiến vào, có người kéo ta một cái mới khiến ta không ngã sấp mặt
Phanh
Cánh cửa lớn màu đỏ thẫm lại một lần nữa đóng lại…
Lại là một tiếng phịch, dường như có thứ gì đó đã va vào cánh cửa
Tiểu hòa thượng nhíu mày nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao, đêm hôm khuya khoắt mà chạy tới nơi này làm gì?”
“Không biết Thanh Long Tự ban đêm không tiếp đãi khách hành hương ư?”
Ta muốn nói gì đó, song…
“Sạch Sơ không được vô lễ!” Đây là âm điệu của một lão nhân
Tiểu hòa thượng Sạch Sơ hoảng sợ xin lỗi: “Vâng, sư thúc tổ.”
Ta lần theo tiếng nói, nhìn thấy một lão hòa thượng khoác cà sa đỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta học theo dáng vẻ của ông, hai tay chắp lại trước ngực: “Gặp qua đại sư.”
“Muộn như vậy đến quấy rầy thực sự xin lỗi, nhưng ta thật sự có chuyện khẩn yếu muốn tìm Liễu Nhân đại sư.”
Chuyện khẩn yếu
Lão hòa thượng nhướng mày
Tiểu hòa thượng như thể phát hiện chuyện vui, ngẩng đầu nói: “Sư thúc tổ ta chính là Liễu Nhân đại sư, ngươi có chuyện gì không?”
Mặt ta lộ vẻ vui mừng: “Liễu Nhân đại sư?”
Vị lão hòa thượng này có tướng mạo hiền hòa, râu tóc bạc trắng
Trên thân còn có mùi đàn hương
Có lẽ là do đụng quỷ quá nhiều, ta đối với lão hòa thượng có một loại ấn tượng khó tả
Luôn cảm giác lão hòa thượng có một loại cảm giác phiêu diêu, thoát tục ẩn mình vào phàm trần…
Liễu Nhân đại sư cũng vô cùng quyết đoán, ông bảo tiểu hòa thượng về trước
Quay người mang ta đến một thiền phòng mới
Vừa bước vào, ông liền nói: “Thí chủ gần đây không gặp phải chuyện quái dị nào sao?”
Nói tới lời này, ta cười gượng: “Không gặp phải
Ta khi nào thì không gặp phải chuyện quái dị?”
Mấy ngày này ta như thể đã phá hủy Diêm Vương điện vậy, dù là đi xe buýt hay lên núi đều có thể gặp quỷ
Hay là trong ban ngày tình huống, nếu là ban đêm…
Chỉ có trời mới biết ta có mấy cái mạng đủ để liều
Liễu Nhân đại sư rót cho ta một chén trà: “Vậy hẳn là đúng rồi.”
“Lão nạp đời này còn là lần đầu tiên nhìn thấy người nặng âm khí như vậy, chưa từng có ai như thế.”
“Thí chủ khác hẳn với người thường.”
Ta không phản bác được, khác hẳn với người thường ư
Nếu là dị năng thì còn tốt, nhưng mỗi ngày gặp quỷ thì đây coi là dị năng gì chứ
Ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Liễu Nhân đại sư, xin cứu ta một mạng.”
Sau đó ta kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt, thần sắc trong mắt Liễu Nhân đại sư cũng thay đổi nhiều lần
Sau khi nghe xong, ông không khỏi cảm khái: “Trương gia… Trương gia lại vẫn còn hậu duệ…”
“Khế ước âm hôn… nhân quả thật khó lường…”
“Khó trách ngươi tuổi nhỏ mà lại bị âm khí nặng như vậy quấn thân.”
Ta vuốt vuốt mái tóc: “Kể từ ngày đó, cơ hồ không có lúc nào không gặp quỷ.”
“Mỗi ngày gặp quỷ, khắp nơi gặp quỷ.”
“Đây có phải là do âm khí mà đại sư nói không?”
Liễu Nhân đại sư gật đầu giải thích: “Âm dương lưỡng cách, người quỷ khác đường.”
“Người và quỷ vốn là hai thế giới, không thể sống chung, nhưng một khi trên người người có âm khí quá nặng thì sẽ đặc biệt bị những thứ dơ bẩn chú ý.”
“Trong mắt quỷ, thế nhân huyên náo, chúng sẽ không dây dưa, nhưng thí chủ giống như thắp đèn lồng trong đêm tối vậy.”
“Cũng có thể nói, trong một con sông có vô số con cá, nhưng duy chỉ có ngươi bị ngư dân để mắt tới, vì sao?”
Ta quả quyết nói: “Khác biệt với người khác…”
Liễu Nhân đại sư: “Không sai, khế ước âm hôn mặc dù che đi mệnh của ngươi, thế nhưng lại khiến ngươi cùng cõi âm có quá nhiều ràng buộc, theo sinh nhật mười tám tuổi của ngươi sắp đến gần, khế ước âm hôn sẽ thành.”
“Trên người ngươi mới sẽ tự động tích tụ một lượng lớn âm khí.”
“Khế ước âm hôn ta sẽ tìm cách, nhưng đêm nay ngươi tuyệt đối không thể ra ngoài, hãy ở lại căn thiền phòng này.”
“Phòng có vẻ hơi đơn sơ, xin hãy chấp nhận.”
Ta phấn chấn: “Cảm ơn đại sư!”
“Cái này so với căn phòng của ta ở nhà còn tốt hơn nhiều, thật tốt.”
Căn thiền phòng này trông có vẻ cũ kỹ
Cửa sổ vẫn là kiểu cổ điển, bên trên dán báo làm tấm che nắng
Một cái bàn, mấy cái ghế, và một chiếc giường gỗ
Liễu Nhân đại sư đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, vừa nhô ra thân thể lại nghĩ tới cái gì:
“Thanh Long Tự có chút quy củ, ban đêm có lệnh cấm đi lại, không có việc gì đừng đi ra ngoài.”
“Tăng nhân trong chùa rất sớm đã rời giường, hy vọng ngươi đừng nên trách.”
“Rõ ràng, làm phiền Liễu Nhân đại sư.”
“Ha ha, việc nhỏ, cũng coi như là hiểu rõ nhân quả.”
Sau khi Liễu Nhân đại sư đi, ta một mình nằm trên giường, hưởng thụ sự an bình đã vài ngày không có
Nói thật, từ khi lần đầu tiên gặp quỷ, ta thật sự chưa ngủ một giấc nào an lành
Luôn nơm nớp lo sợ, sợ rằng không cẩn thận sẽ dâng mạng
Bây giờ cuối cùng cũng đã đến Thanh Long Tự, cũng coi như có thể an tâm rồi
Nhìn thấy vẻ thành thục ổn trọng của Liễu Nhân đại sư, dù cho nghe xong lời ta thuật, ông cũng không quá kinh ngạc
Đây mới là cao nhân, đây mới là đại sư
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.