Mỗi Ngày Thái Tử Đều Nghĩ Chiếm Đoạt Ta

Chương 18: Chương 18




Nàng không đi suy nghĩ thái tử có tâm tư như thế nào đối với nàng, vật chưa có được, nàng nào dám mơ ước xa vời, kỳ vọng nhiều thì thất vọng càng nhiều, kiếp trước nàng đã chịu đủ rồi
***
Sau khi ánh nắng ban mai ấm áp trôi qua, hôm nay lại bắt đầu rơi xuống những hạt tuyết mịn màng, mùa đông quả là đặc biệt dài dằng dặc
Nghe Vũ Trạch Viện có một buồng lò sưởi, sàn nhà tựa như giường lớn, bên dưới đất đốt than, phía trên trải một tấm thảm dày mềm mại
Lò than đặt ở góc phòng, ánh lửa như sao điểm, đẩy cánh cửa khép hờ, nhìn ra ngoài đình thấy tuyết mịn giăng khắp nơi, cảnh sắc thật khiến lòng người khoan khoái
Tống Ý Hoan khoác một bộ áo trắng, lười biếng nằm trên thảm nhung, y phục nàng mặc không nhiều, đơn bạc tôn lên vóc dáng uyển chuyển tinh tế của nàng, đôi chân dài trắng nõn ngọc ngà lộ ra bên dưới tà áo
Gần đây, sau khi tâm tính thay đổi, nàng cũng bớt đi sự câu thúc, giữa đôi lông mày cũng thêm chút mị ý
Hai ngày này thái tử không cho nàng rời đi, nơi đây ấm áp, Tống Ý Hoan thường xuyên ngủ lại ở đây, hệt như một chú mèo con
Cách đó không xa, trên bàn đàn đặt một cây ngọc cầm, được chạm khắc từ bích ngọc, những sợi dây hiện lên ánh bạc, đó là món quà thái tử ban tặng hôm qua
Nàng từ nhỏ đã tập cầm, học y, từng dâng khúc đàn lúc thái tử búi tóc, nàng giỏi đàn, hắn hẳn là biết rõ
Tống Ý Hoan dán gò má lên cánh tay trắng nõn mềm mại, nhìn ngọc cầm thất thần một lát, chuyện về sinh thần của Mục Dịch Sinh, nàng chưa từng nhắc với thái tử, nghĩ kỹ thì cũng không cần thiết phải nhắc
Chốc lát sau, nàng liền mệt mỏi muốn ngủ, cho đến khi nam nhân kia trở về, cúi người dùng bàn tay lớn ôm lấy eo nhỏ, Tống Ý Hoan mới mở đôi mắt nhập nhoạng
Với sự thân cận của hắn, Tống Ý Hoan không thể nói là đã quen, nhưng ít nhất cũng không bài xích
Lý Quân Hách từ bên ngoài trở về, y phục có chút lạnh, Tống Ý Hoan rất không thích, nhưng cũng không dám nói gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mới vừa có tập cầm?” Tống Ý Hoan xoay người nhìn Lý Quân Hách, hắn sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím, đoán không ra hắn vui buồn
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, “Điện hạ muốn nghe sao?” Lý Quân Hách liền nâng nàng đứng dậy, Tống Ý Hoan hiểu được ý tứ của hắn, người này kiệm lời, hành vi đã thể hiện rằng hắn muốn nghe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngọc cầm đặt ngay trước người Tống Ý Hoan, thân đàn được chạm khắc vân gỗ tinh xảo, hẳn là tốn rất nhiều tiền của và công sức của không ít thợ thủ công
Lý Quân Hách áp lồng ngực vào lưng nàng, cằm tựa lên vai ngọc, nhìn nàng vuốt ve dây đàn, ngón tay nàng trắng nõn thon dài, mềm mại vô cùng
Lưng Tống Ý Hoan thẳng tắp, hắn thân mật như vậy, nàng không cách nào trấn tĩnh lại được
“Không lâu sau, sẽ có yến tiệc sinh nhật của thế tử Vệ Quốc Công.” Lý Quân Hách ngữ khí lãnh đạm
Ngón tay Tống Ý Hoan đang đánh đàn khẽ dừng lại, nhưng không đáp lời, thái tử cùng Mục Dịch vốn bất hòa, đối chọi gay gắt
Mục Dịch đoạt Tiết Du Ngôn, thái tử lại muốn giữ nàng làm thú vui, hết lần này tới lần khác nàng còn phải cực lực chiều ý
Mắt Lý Quân Hách dần tối lại, chỉ nghĩ rằng nàng không dám nhắc tới, nàng đối với Mục Dịch vẫn nhớ mãi không quên, từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi
“Không thích cô nhắc tới hắn sao?” Tống Ý Hoan dừng tiếng đàn, quay người nhìn thẳng hắn, “Ta chỉ muốn điện hạ là đủ rồi.” “Nếu như Phủ Quốc Công bắt nạt Ý Hoan,” nàng cẩn thận từng li từng tí ôm lấy nam nhân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Điện hạ sẽ che chở Ý Hoan chứ?” Thân thể nàng áp sát vô cùng, giọng nói mềm mại như vậy, hương thơm quyến rũ, Lý Quân Hách khẽ nhíu mày
Lời này thật hay giả hắn đều nghe ra được, nàng sẽ nhớ hắn, mới là chuyện lạ
Lý Quân Hách xoa nhẹ mi tâm, ôm lấy bờ eo nàng, vẫn là đáp lại một tiếng: “Ừ.” Hết lần này đến lần khác hắn lại thích nghe những lời nói dối này
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thái tử: hừ
Chương 11: Phát hiện
Không thể về Tống phủ thăm mẫu thân, lâu ngày thế nào cũng sẽ bị nghi ngờ
Cũng không biết thái tử bảo Lê Thuật đi làm gì, cũng không thấy Trương quản gia cho người đến mời, may mắn là sau ba ngày, thái tử đã rời biệt viện
Tuyết này rơi không lớn, luôn luôn đứt quãng, Tống Ý Hoan khoác áo choàng, cây ngọc cầm trên bàn yên lặng đặt ở đó, nàng dừng một chút, quay lại nói với Thanh Liên: “Mang Ngọc Cầm theo luôn đi.” Thanh Liên vâng lời, đặt Ngọc Cầm vào hộp đàn gỗ lim, hai người cứ thế rời khỏi buồng lò sưởi
Thần sắc Tống Ý Hoan lạnh nhạt, chịu đựng sự mỏi mệt ở vòng eo mà bước đi nhẹ nhàng chậm chạp, nhu cầu của thái tử còn nhiều hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần đều khiến nàng không chống đỡ nổi
Nàng cúi mắt khẽ thở dài, ngón tay nắm lấy dây mạng che mặt, sân đình tuyết mịn bay bồng bềnh, nàng không bận tâm nhìn nhiều
Lê Thuật đang đợi ở cửa biệt viện, thấy nàng đi ra, cung kính nói: “Về sau tòa nhà này chính là dưới danh nghĩa của Nhị tiểu thư, lai lịch giấy tờ, lão nô đã xử lý xong xuôi, Nhị tiểu thư cứ tùy ý đến nghỉ ngơi là được.” Trước cửa người đi đường thưa thớt, đã có xe ngựa chờ sẵn
Tống Ý Hoan ngước mắt nhìn Lê Thuật, khẽ gật đầu, Nghe Vũ biệt viện rộng rãi thanh tĩnh, Thủy Tạ Đình Hành Lang đều có đủ, đây đâu giống như tài sản của Tống gia
Thanh Liên sau khi sắp xếp Ngọc Cầm cẩn thận, liền dìu Tống Ý Hoan lên xe ngựa, ấm bà tử ấm nóng được đặt trong tay nàng, xe ngựa chầm chậm lăn bánh
Gần đây trời lạnh đến tam cửu, người trên đường phố Thịnh Kinh Thành cũng thưa thớt đi, không ít cửa hàng nhàn rỗi cũng đóng cửa
Về đến cửa Tống phủ, Trương quản gia dẫn người đợi ở cửa, cho đến khi xe ngựa dừng lại, hắn vội vàng bước xuống bậc thang, đón Tống Ý Hoan vào phủ
Suốt đường vào phủ, Trương quản gia không hỏi han gì nhiều, cho dù vậy, hắn đã xác nhận biết được điều gì đó
Cho đến khi vào chính đường, Tống Ý Hoan ngồi trên ghế hoa lê phủ đệm, các nha hoàn bưng tới chén chè hạt sen ấm người, thanh hương ngon miệng
Trương quản gia lại nhìn đôi mắt rưng rưng của Tống Ý Hoan, hỏi nàng ở Đại Lý Tự có bị phạt không, ngày hôm trước Tống phủ có một thị vệ đến, nói là Tống Ý Hoan bị Thiếu Khanh Đại Lý Tự đưa đi tra hỏi
Đại Lý Tự làm việc từ trước đến nay cổ quái, đi đi về về ba ngày mà không thấy Tống Ý Hoan trở về, Trương quản gia lòng nóng như lửa đốt, lại không dám nói chuyện này cho Tống phu nhân nghe, chỉ sợ nàng lại tái phát bệnh tim
Đôi mắt Tống Ý Hoan khẽ nâng, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, nói một tiếng là không bị khó xử, những chuyện hỏi đều là chuyện tốt
Về chuyện nàng cùng thái tử, cũng không muốn để người trong phủ biết được, lắm kẻ nhiều lời, thế nào cũng sẽ xảy ra vấn đề
Tống Ý Hoan sau đó hỏi thăm tình hình gần đây của Tống phu nhân, uống xong chè hạt sen liền đi về di viện
Tống phu nhân đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi, Vân ma ma gần đây may y phục, hai người cùng nhau cũng chưa chắc đã nhàn rỗi, bất quá nàng xem ra tâm sự nặng nề
Thấy Tống Ý Hoan bước vào phòng, Tống phu nhân khẽ dừng lại, buông đồ thêu trong tay xuống, gọi tất cả nha hoàn, ma ma ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại hai mẹ con.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.