Đối mặt ánh mắt của mẫu thân, Tống Ý Hoan khẽ chột dạ, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, “Phụ thân dùng không lâu đã có thể ra rồi, hai ngày nay con bận rộn đôi chút, không thể đến gặp mẫu thân, người chẳng lẽ trách con sao?” Tống phu nhân vẫn giữ đôi mi khép chặt, khóe miệng hiếm hoi lắm mới thoáng nở một nụ cười
Nếu là lúc trước nghe tin này, mẫu thân chắc sẽ vui mừng biết bao
Bầu không khí có chút gượng gạo, Tống Ý Hoan khẽ dừng lại, ánh mắt chuyển sang những bộ quần áo nàng thêu, cầm lên nhìn kỹ, “Nữ công của mẫu thân vẫn tinh xảo như vậy…” Tống phu nhân khẽ liếc mắt, chậm rãi nói: “Con cứ nói thật với mẹ đi.” Ngón tay Tống Ý Hoan khẽ cứng đờ, trong lòng thắt lại, cười nhạt nói: “Nói gì cơ ạ?”
Tống phu nhân nắm chặt cánh tay nàng, khẽ vén cổ áo nàng lên, dưới cổ có mấy vết đỏ, có thể thấy rõ ràng
Tống Ý Hoan kinh hoảng rụt tay lại, đứng dậy lùi hai bước, đối mặt ánh mắt của mẫu thân, nàng chậm rãi cúi đầu xuống, quả nhiên mẫu thân đã biết được điều gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người cứ thế giằng co, Tống phu nhân trong cổ họng hơi nghẹn, nhìn dung nhan tinh xảo của nữ nhi, từ lần đầu tiên nàng đã có điều phát giác, chỉ là chưa dám xác định, lần này nàng lâu không ở trong phủ, nên cũng đã hiểu rõ
Ý Hoan đã mười bảy tuổi, dung mạo xuất trần, dáng người yểu điệu, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta tơ tưởng
Tống phu nhân nghĩ lại mà đau lòng khôn xiết, như là về sau nên làm gì, hôn ước với Phủ Quốc Công vẫn còn đó, nếu bị người phát hiện, Ý Hoan làm sao chịu nổi những lời mắng chửi ấy
Cho dù phụ thân nàng đã ra ngoài, há có thể cao hứng được
Tống phu nhân ngồi bên giường La Hán, không khỏi rơi lệ, nói: “Con cứ nói cho vi nương biết người kia là ai?”
Bàn tay ngọc của Tống Ý Hoan nắm chặt vạt áo, hốc mắt ửng hồng, điều nàng sợ nhất là bị mẫu thân biết, bởi vì thân thể nàng vốn yếu ớt, chỉ sợ sẽ tức giận mà phát bệnh tim
Nàng dừng lại rất lâu, mới khẽ nói: “…Thái tử…” Tống phu nhân ngẩn ngơ, ngạc nhiên lẩm bẩm: “…Sao lại là Thái tử?”
“Hoan nhi cũng không rõ Thái tử vì sao không có bệnh nặng…” Tống Ý Hoan quỳ xuống trước mặt mẫu thân, nghẹn ngào nói: “Hoan nhi là vì Tống gia, bất đắc dĩ phải làm như vậy.” Tống phu nhân đương nhiên hiểu nàng vì sao, chỉ là trong lòng khó chịu, khổ sở nói: “Vì sao không đi Vệ Quốc Công phủ?”
“Phủ Quốc Công nếu thật sự có tâm, sẽ không né tránh Tống gia, bọn họ sao lại không muốn hủy bỏ hôn ước của Hoan nhi chứ.” Tống Ý Hoan nắm chặt vạt áo của Tống phu nhân, khẽ nói: “Mục Thế tử khinh thị con, con tội gì đi nhận hết những lời làm khó dễ, làm nhục của bọn họ, cho dù là mang tiếng quyến rũ, ít nhất Thái tử điện hạ sẽ không thất tín với con.” Tống phu nhân sao thấy nữ nhi chịu hết ủy khuất, nghĩ đi nghĩ lại, tim càng đau, nàng ôm ngực, vẻ mặt khó nhịn
Tống Ý Hoan vội vàng vuốt nhẹ lưng mẫu thân, không để ý những giọt nước mắt trên mặt, bảo đại nha hoàn đi mang thuốc nóng đến cho Tống phu nhân
Hành lang sâu thẳm của Di Viện đình viện, đặc biệt thanh tịnh, vừa vặn thuận tiện cho Tống phu nhân tịnh dưỡng, sau khi thuốc nóng đến, Tống Ý Hoan đút mẫu thân từng chút từng chút uống hết thuốc
Trong phòng than lửa đang cháy mạnh, tinh hỏa lấp lánh, Tống phu nhân mặt ủ mày chau, nhìn ngọn lửa than thất thần, một bên nha hoàn nhẹ vỗ về lồng ngực nàng
Tại Thịnh Kinh Thành này, còn rất nhiều quyền quý quan lại đùa giỡn nữ tử, cũng đã chứng kiến nhiều số phận bi thảm của những nữ tử như vậy
Tuy nói bên cạnh Thái tử chưa bao giờ có nữ tử nào, nhưng với hiện trạng của Tống gia, có thể khiến Tống Sơ Nghiêu được phóng thích đã là lợi ích lớn nhất, nói gì đến danh phận, địa vị
Chớ nói gì Đông Cung, về sau gả cho một sĩ tộc bình thường cũng không bằng, còn đắc tội Vệ Quốc Công phủ nữa
Sau khi bình phục, Tống phu nhân khẽ liếc Tống Ý Hoan, trên lông mi nàng có chút ẩm ướt, cuối cùng vô lực ho nhẹ nói: “Ngày mai chính là thần yến của Mục Thế tử, con không cần đi nữa.” Tống Ý Hoan cụp mắt xuống, bảo nha hoàn đem chén thuốc mẫu thân đã uống mang đi, nàng khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Việc này Ý Hoan tự có chừng mực, mẫu thân không cần lo lắng.” Tống phu nhân nhìn nàng nửa câu cũng không nói nên lời, lòng rối như tơ vò
Tống Ý Hoan nắm chặt tay mẫu thân, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhõm, “Ý Hoan cũng chỉ có cha và mẹ, chỉ cần hai người có thể tốt, Ý Hoan cái gì cũng không sợ.” Nàng biết với tính tình của mẫu thân sẽ vì nàng giữ bí mật, dù sao việc này không mấy vẻ vang, không có cách nào suy nghĩ về sau, bây giờ đi được tới đâu hay tới đó là tốt rồi
***
Địa lao Đại Lý Tự u ám lộn xộn, ngọn nến trên tường nhấp nháy, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, trong chậu than hùng hùng lửa than nướng thiết lạc đến đỏ tươi như máu
Phan Văn bị treo trên tường, quần áo tả tơi, khắp người vết máu, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng, nhìn thấy thiết lạc thì kinh hoàng không thôi, hắn vội vàng chuyển ánh mắt sang người ngồi trên ghế bành cách đó không xa
Thái tử khép lại áo choàng bạch kim sạch sẽ gọn gàng, không hợp với sự lộn xộn của địa lao, một tay chống đỡ trên lan can ghế, nâng trán khẽ nghỉ, tư thái lười biếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Duy chỉ như vậy, cái cảm giác áp bách tự nhiên mà thành kia cũng có thể khiến người ta không rét mà run
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đại Lý Tự Thiếu khanh Bùi Tử Khiêm đứng bên cạnh Thái tử, liếc nhìn những ngục tốt khác bên chậu than, chỉ thấy thiết lạc đỏ tươi được giơ lên, hắn mở miệng nói: “Phan Thiếu Đường Chủ làm gì còn đợi thêm, Nhân Phong Đường tự thân khó bảo toàn, sẽ không có người tới đâu.” Phan Văn nghe vậy, ho dữ dội, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi
Đông Cung Thái tử mắc bệnh trúng kim cước độc chứng, bệnh nặng khó lên, vì sao lại xuất hiện ở đây… Phan Văn giằng co kịch liệt, nhưng xiềng xích đã giam giữ hắn đến nỗi không thể cử động, khản giọng cầu xin tha thứ: “Phương thuốc kia đích thật là nhỏ bé, kim cước cỏ từ đâu mà đến, nhỏ không biết ạ, điện hạ thứ tội
Đều là nhỏ nhất thời hồ đồ, mới phạm phải tội này!” Phan Văn từ trước đến nay thích rượu cờ bạc, mấy ngày trước đây uống một trận say mèm, đang định lại đi tìm Tống phủ gây phiền phức, ai ngờ tỉnh lại đã đến Đại Lý Tự, nhịn mấy ngày mạnh miệng, chống cự không nổi hình phạt, đối với việc làm giả phương thuốc của Tống Sơ Nghiêu đã thành thật nhận tội
Lý Quân Hách trừng mắt, đôi giày thêu chỉ vàng đi trên nền gạch đen kịt, dừng lại trước mặt Phan Văn, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết Cô muốn không chỉ là cái này.” Mặt Phan Văn dính đầy vết máu loang lổ, ngục tốt nắm thiết lạc lại gần khiến hắn càng thêm bối rối, trong tình thế cấp bách chỉ có thể hoảng loạn mở miệng: “Đều là người của Nhị Hoàng tử sai nhỏ làm như vậy, cái cỏ kim cước kia là bọn họ sai người mang từ Nam cảnh về.” Không khí tại đây trì trệ, thiết lạc cũng dừng lại.