Trình Lương đã gọi không ít món
Một mặt là vừa rồi vừa kinh sợ vừa xấu hổ, mặt khác lại thấy chủ quán trong căn bếp trong suốt cắt thịt, xiên thịt tại chỗ, quả thực vô cùng hấp dẫn, kích thích vị giác
Giữa Hè sau khi đi vào liền bắt đầu cúi đầu nghịch máy ảnh của nàng, Trình Lương ở khu gọi món hỏi một câu: “Giữa Hè, nàng ăn gì?” Hắn rất ít khi nói chuyện lớn tiếng, Giữa Hè có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu mờ mịt nửa giây
“Ta không ăn.” Nàng lắc đầu khoát tay
Trình Lương không miễn cưỡng, lại cúi đầu nói thêm hai câu với phục vụ viên ghi món, rồi cầm thẻ số đi xuyên qua đám người đến chỗ nàng
“Ta cứ ngỡ ngươi sẽ không cho ta ăn đâu.” Vừa rồi cơn xấu hổ đã qua, Trình Lương khôi phục vẻ lười biếng thường ngày
Dù sao nàng đã quả quyết rằng ăn bữa khuya sẽ “chết”
“Ta gần đây phát hiện nếu ta không cho người khác ăn bữa khuya, có lẽ ta sẽ “chết” mất…” Giữa Hè nhỏ giọng lầm bầm một câu, trước khi chủ tiệm kịp lôi ra con dê thứ hai thì nàng đã đứng dậy, “Bữa này ta mời, ngươi cứ ăn trước đi, ta đi làm việc.” 11 giờ 30 phút
Chủ quán rất đúng giờ, quả nhiên vào lúc này sẽ đem ra một con dê mới
Không khí và ánh sáng đều vừa vặn, trong mắt Giữa Hè giờ đây không còn Trình Lương nữa
Trình Lương dùng đũa kẹp hạt lạc, ngồi trong góc nhìn Giữa Hè cùng chủ quán trò chuyện
Dáng vẻ tráng kiện của chủ quán cùng vẻ tinh tế của Giữa Hè dưới làn khói mờ ảo của bếp than, cũng biến thành một bức tranh thật đẹp
Thật ngoài ý muốn
Nhìn Giữa Hè ngoan ngoãn như vậy, lại thích hợp với hình ảnh này đến lạ
Vác theo máy ảnh, trong hoàn cảnh ồn ào như thế mà nhắm mắt tập trung cao độ, Giữa Hè quả thực rất thích hợp hòa mình vào khung cảnh đầy khói lửa này
Trình Lương từ tốn bắt đầu lại dùng đũa kẹp hạt đậu nành, tiện thể luyện tập độ linh hoạt của ngón tay
Hắn cũng không bài xích chuyến đi nửa đêm này
Nghe được Giữa Hè nửa đêm chạy đến khu Càng Quỳnh, hắn biết chuyến này không tránh khỏi rồi
Còn về việc tại sao lại thành ra thế này, hắn không nghĩ sâu mà cũng không quá muốn nghĩ sâu
Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy như thế này so với ở nhà thì dễ chịu hơn
Chung quanh có người uống rượu đỏ mặt la lớn đoán quyền, có người ôm guitar mù quáng ngồi từng bàn mà hát những ca khúc yêu thích, thỉnh thoảng sẽ có người gọi bài hát, thỉnh thoảng lại có người ồn ào
Đó đều là những cảnh tượng thường thấy nhất vào đêm hè
Thế nhưng trong một góc lại ẩn chứa một thiếu nữ tóc dài mặc áo phông trắng, vác theo máy ảnh, đem những cảnh tượng này ghi lại vào trong ống kính
Một sự hài hòa đến lạ lùng
Trình Lương đang rất vui vẻ chuẩn bị thử dùng đũa lột đậu nành thì bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm bất hài hòa
“Trình bác sĩ?” Giọng nói của người đàn ông mang theo nồng hậu mùi rượu cùng vẻ kinh hỉ, “Quả thật là ngươi!” Trình Lương hờ hững ngẩng đầu
Đứng trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, vì cồn mà đỏ lừ cả người, trợn tròn hai mắt kích động vô cùng
Chương 26: Trình Lương Giữa Hè Quán nướng mở bữa khuya ở cái nơi cá rồng lẫn lộn này, điều kiện vệ sinh rất đỗi bình thường, sàn nhà dính đầy dầu mỡ
Người đàn ông trung niên say rượu vươn tay muốn vỗ vai Trình Lương, Trình Lương liền tránh đi, người đàn ông trung niên liền trượt chân, trước khi ngã sấp xuống đã túm lấy xiên nướng vừa mới dọn lên bàn
Bàn sắt đinh đinh loảng xoảng ngã xuống đất, động tĩnh lớn đến mức cả quán ăn khuya đều im lặng trong chớp mắt
“Không sao đâu!” Người đàn ông say rượu ngồi dưới đất giơ một bàn tay lên, vịn lấy bàn ăn lung la lung lay đứng dậy vung tay lên, “Không sao hết!” Trình Lương nhíu mày
“Ta chính là thấy Trình bác sĩ thật cao hứng.” Người đàn ông say rượu đến bất tỉnh nhân sự, vịn lấy cái bàn đứng dậy vừa đứng vừa trượt, xiên nướng dưới chân bị giẫm loảng xoảng vang lên, miệng lớn tiếng kéo người bên cạnh mà giới thiệu, “Bác sĩ này chính là Trình bác sĩ đã phụ trách ta khi ta nằm viện!” Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cái người phẫu thuật đấy hả?” Người đàn ông say rượu lảo đảo: “Không phải, người phẫu thuật là người lớn tuổi kia!” Trình Lương bình tĩnh nhìn người đàn ông say rượu một lúc, mặt lạnh như tiền
“Ta nói với các ngươi, cái Trình bác sĩ này a, tuổi trẻ tài cao!” Người đàn ông say rượu vẫn kéo cuống họng, không biết là đang khoe khoang Trình Lương hay là khoe khoang quan hệ cá nhân của mình, “Ngươi đừng nhìn dáng vẻ trẻ tuổi, kỹ thuật khá tốt đấy!” “Ngươi họ Tiền đúng không?” Trình Lương hỏi, ngữ khí cũng chẳng thân thiện chút nào
“Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem!” Người đàn ông say rượu càng hăng hái, “Ta đã xuất viện hai năm rồi, hắn vẫn còn nhớ tên ta!” Trình Lương nói tiếp: “Xơ gan do rượu, đã tiến hành phẫu thuật cấy ghép gan.” Hắn nhớ kỹ, người mổ chính là Lâm Chủ Nhiệm, hắn lúc đó là trợ thủ một
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đúng đúng đúng.” Người đàn ông say rượu kia từ bàn của mình lấy một bình rượu trắng, kéo ghế ngồi xuống cạnh Trình Lương, rót cho Trình Lương một chén rượu
Một ly thủy tinh lớn chứa đầy rượu trắng
Bởi vì say rượu, tay run đến lợi hại, đổ một nửa vung một nửa
“Chén này là ta kính Trình bác sĩ!” Người đàn ông say rượu nâng chén rượu lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trình Lương không hề động
Ở cách đó không xa, Giữa Hè thấy Trình Lương khóe miệng nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười
Vẻ mặt này của Trình Lương Giữa Hè đã gặp rất nhiều lần, ở nhà khi Trình Lương bị trêu chọc, khi gặp Phó chủ nhiệm Lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi Trình Lương tức giận, sẽ có vẻ mặt như thế
“Gan nhiễm cồn, viêm gan B, xơ gan, ung thư gan giai đoạn đầu.” Trình Lương nói, “Con gái của ngươi đã cắt nửa phải lá gan của chính mình còn nặng xây phía trước bên phải hệ thống tĩnh mạch gan, hai phần ba lá gan của nó cho ngươi, cứu được ngươi một mạng.” [1] Người đàn ông say rượu bưng chén rượu, thân thể cứng đờ lắc lư
Người bạn bên cạnh cùng bàn với hắn, nãy giờ vẫn cười nhẹ nhàng, tiếng cười nhỏ dần
“Ngươi có mấy người con gái?” Trình Lương ngẩng mắt hỏi người đàn ông say rượu
Người đàn ông say rượu không nói gì, hai mắt đỏ bừng vì cồn trở nên đục ngầu không thể tả
“Ngươi không cần khen ta, chén rượu mời này ta cũng uống không xuống.” Trình Lương nói, “Lần sau xơ gan, đừng đến viện của chúng ta nữa.” Quán nướng ồn ào trong nháy mắt an tĩnh
Người đàn ông say rượu bưng chén thở hổn hển, tay run đến lợi hại
Cuối cùng, cồn đã đốt cháy lý trí của người đàn ông trung niên, hắn đem cả bình rượu trắng nguyên vẹn ban đầu dự định dùng để cảm ơn với giá trị không nhỏ, đều đổ hết lên đầu Trình Lương, đầu đầy ướt sũng
“Đụng phải xui xẻo của ta!” Khi bị đám người kéo đi, hắn vừa cãi vã vừa không ngừng chửi bới những lời thô tục, “Cho ngươi cái mặt mũi rồi còn đụng phải xui xẻo của ta.” Hỗn loạn tưng bừng.