Thập Nhật Chung Yên

Chương 3: Có kỹ thuật người




Chương 3: Người có kỹ năng
"Kẻ nói dối..
Tề Hạ lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại ba chữ này trong lòng vài lần, sau khi xác nhận thân phận của mình, lại bất động thanh sắc giữ chặt thẻ bài
Ngay một phút đồng hồ trước, hắn cũng từng mơ mộng suy nghĩ kiểu như "tất cả mọi người còn sống rời đi"
Nhưng giờ thì khác
Mặc dù ta không hề quen biết tám người trước mắt, nhưng lần này, kẻ chết chỉ có thể là bọn họ
"Nếu như mọi người không có dị nghị, mời nhớ kỹ quy tắc, lần này trò chơi "duy nhất chỉ có một Kẻ nói dối"..
Đầu dê đưa ngón tay ra chỉ cô gái gợi cảm bên trái Tề Hạ, "Như vậy từ cô bắt đầu, xoay vòng theo chiều kim đồng hồ
"A
Ta ư
Cô gái ngớ người, ngay sau đó chu môi
Tề Hạ quay đầu nhìn lại, việc từ cô gái bên cạnh tay trái mình bắt đầu xoay vòng theo chiều kim đồng hồ kể chuyện, đối với ta cũng không phải là rất có lợi
Ta sẽ trở thành người kể lại cuối cùng
Trong tình huống cực độ khẩn trương, kiềm chế, đám người bình thường chỉ có thể nhớ kỹ người kể chuyện đầu tiên và người kể chuyện cuối cùng
Nhưng giờ nếu đưa ra nghi vấn thì không khỏi lộ ra quá mức nổi bật, chỉ có thể đến đâu hay đến đó
Chỉ thấy cô gái gợi cảm nhíu chặt lông mày, một đôi mắt to đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn là thở dài, nói: "Thôi được..
Ta nói trước, nhưng ta từ bé đã không biết kể chuyện cũ, nếu kể không hay thì mọi người đừng trách ta..
Giờ phút này đám người đều không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng lắng nghe
Cô gái gợi cảm duỗi ra ngón tay thon dài, vén một lọn tóc ra sau tai, sau đó nói:
"Ta gọi Điềm Điềm, là một..
Ặc..
Là một "người hành nghề có kỹ năng"
Chúng ta kiếm tiền bằng bản lĩnh, ta cũng không cảm thấy mất mặt
Lúc này mọi người mới chú ý tới cô gái tên Điềm Điềm này ăn mặc rất ít, vẻn vẹn khoác lên một chiếc váy ngắn trễ ngực vô cùng bẩn thỉu, những chỗ cần che đều không che được
Nhưng xem ra nàng cũng không hề bận tâm chuyện này
"Nhiều câu chuyện của ta không tiện kể ra cho mọi người nghe..
Tóm lại gọi ta "Hành động" thì được, gọi ta "Miêu tả" thật sự không biết mở miệng thế nào, dù sao nếu là người có chút văn hóa thì ai lại làm nghề này của ta chứ..
"Tóm lại trước khi đến đây ta đang hành nghề
Nhưng ta gặp phải khách hàng đó thật cực kỳ kỳ quặc..
Tiệm chúng ta rõ ràng cung cấp dịch vụ tại chỗ, nhưng hắn khăng khăng muốn đi vào trong xe của hắn, nói rằng như vậy sẽ khá kích thích..
Thế là để kiếm tiền, ta cũng chỉ có thể đi cùng hắn..
"Đây cũng là lần đầu tiên ta hành nghề trong xe, không nghĩ tới chiếc xe trông rất cao cấp mà bên trong lại hẹp như vậy, chẳng mấy chốc liền toàn thân là mồ hôi
Ta thật không biết ở cái nơi rách nát này rốt cuộc có điều gì "kích thích" mà nói, trong thời gian đó điện thoại của vị khách kia vẫn cứ vang lên, hắn nhất định không chịu nghe điện thoại, ta thật sự là bực mình muốn chết..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điềm Điềm tựa hồ còn muốn tiếp tục mắng thêm vài câu người khách kia, thế nhưng mà ánh mắt không cẩn thận vô tình liếc nhìn thấy xác chết trên mặt bàn, lập tức hoảng sợ giật mình, sau đó thở một hơi thật dài nói:
"Ai, được rồi, ta đã lựa chọn cái nghề này thì ta cam chịu
Chỉ là ta không nghĩ tới lại biết bỗng nhiên phát sinh "địa chấn" chứ, ta ngay từ đầu còn cho là chúng ta động tác quá lớn, cho nên xe lay động dữ dội, ai ngờ đó là địa chấn thật
Vừa nói đến hai chữ "địa chấn", sắc mặt tất cả mọi người đều hơi biến đổi một chút, tựa hồ nhớ ra điều gì đó
"Xe chúng ta dừng ở trong hẻm nhỏ..
Ngay phía trên chính là một biển quảng cáo lớn..
Lúc ấy đầu ta đang thò ra bên ngoài xe, đúng dịp nhìn thấy
Điềm Điềm tay chỉ lên đỉnh đầu mình vừa khoa tay múa chân, giọng nói phát run, "Cái biển quảng cáo to lớn kia không biết vì sao, "Rầm" một tiếng sau thì gãy rời ra, trực tiếp rơi xuống trên xe, ta liền không còn ý thức nữa..
Nàng lại thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chờ ta tỉnh lại, thì đã xuất hiện ở đây, ta thực sự muốn sợ chết mất..
Điềm Điềm lộ ra vẻ mặt tủi thân, vẻ mặt này thoạt nhìn là chuyên môn luyện tập qua, làm cho đàn ông nhìn cũng hơi xao động
Người đàn ông cánh tay xăm trổ ngồi bên cạnh nàng hơi sửng sốt một lát, nói: "Các vị, chúng ta còn cần tiếp tục nói sao
Người áo khoác trắng ngớ người, nhìn người đàn ông cánh tay xăm trổ: "Có ý gì
"Cái "Tiểu thư" này đã nói dối, chúng ta trực tiếp bỏ phiếu là được
Người đàn ông cánh tay xăm trổ lời thề son sắt nói
"Ngươi...
Ngươi nói cái gì?
Điềm Điềm giật mình, "Ta nói dối ở chỗ nào
Người đàn ông cánh tay xăm trổ ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Điềm Điềm, nói: "Tên của cô, cô nói cô tên "Điềm Điềm", thế nhưng tất cả tiểu thư tiếp rượu đều dùng biệt danh, giống như "Điềm Điềm", "Tiểu Phương", "Lệ Lệ" là loại biệt danh cực kỳ phổ biến, cho nên cô che giấu tên thật của mình, chính là đã nói dối rồi
Câu nói đó vừa dứt lời, mặt Điềm Điềm đều đỏ bừng
"Ngươi..
Ngươi nói bậy bạ cái gì
Ta đúng là gọi Điềm Điềm
Tên thật của ta thật nhiều năm chưa bao giờ dùng qua
Sau khi nói xong nàng lại nhìn quanh một lần mọi người, rồi bổ sung, "Tại nơi ta hành nghề, chỉ có gọi ta "Điềm Điềm" mới có thể tìm được ta, nói tên thật của ta đều không có ai biết để nhận đâu
Đám người giờ phút này cũng bắt đầu rơi vào trầm tư, mà sắc mặt Tề Hạ cũng có chút nghiêm túc
Từ đoạn lời nói vừa rồi của Điềm Điềm, Tề Hạ nghe không ra bất kỳ cảm giác nói dối nào, nàng khi miêu tả câu chuyện thì tiết tấu bình ổn, giọng điệu thư giãn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại thủ pháp giảng thuật giống như nói chuyện phiếm với bằng hữu này, chỉ có thể chứng minh hai kết quả
Một là câu chuyện nàng giảng thuật hoặc là đã được biên soạn kỹ lưỡng từ trước, và tự mình kể đi kể lại rất nhiều lần; hai là nàng nói là sự thật
Nhưng bây giờ người đàn ông cánh tay xăm trổ lại cung cấp cho Tề Hạ một loại ý nghĩ khác
Đó chính là "cái tên dối trá"
Việc dùng cái tên dối trá không cần dính đến tính logic và tính hợp lý, người bình thường rất khó nhìn ra sơ hở
Dù sao tất cả mọi người đang ngồi đây đều chưa từng gặp mặt, tên của đối phương cũng chỉ có thể thông qua lời giảng thuật mà biết được
Tề Hạ vừa cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của Đầu dê, hắn nói quy tắc "Tại chỗ có một người nói dối trong số những người kể chuyện" không hề nói rõ Kẻ nói dối phải dùng "câu chuyện giả" để nói dối, mà "tên giả" cũng giống vậy áp dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điềm Điềm nhìn thấy mình bị hoài nghi, con mắt trừng thật to, xem ra vô cùng gấp gáp: "Ngươi, các ngươi nếu như vẫn chưa tin lời nói của ta, tên thật của ta là Trương Lệ Quyên..
Ta là người Thiểm Tây..
Các ngươi có thể thử gọi tên thật của ta xem sao, các ngươi gọi tên thật thì ta sẽ không đáp lại đâu, ta chỉ biết đáp lại cái tên "Điềm Điềm" này..
Ta, ta..
Nghe đến đây, Tề Hạ yên lặng lắc đầu
Cô gái này cũng không thông minh như trong tưởng tượng
Nói cách khác, nàng không thể nào sớm biên soạn tốt lời nói dối này, càng không có khả năng lâm thời nghĩ đến mưu kế "dùng tên giả để nói dối" này
Đầu dê nói "duy nhất chỉ có một Kẻ nói dối", vậy người này chỉ có thể là bản thân Tề Hạ
Nếu như những người khác không chú ý tới mức độ nghiêm trọng của vấn đề "Điềm Điềm" này, vậy hắn đã tìm được một phương pháp tất thắng
Muốn đặt một cái tên dối, họ "Tề" chẳng phải là một họ rất hay sao, họ này tuy không hiếm lạ nhưng cũng không phổ biến, cần phải tránh để loại họ dễ dàng khiến người ta nhớ kỹ này xuất hiện
Nói cách khác, tất cả nội dung hắn giảng thuật đều chỉ có thể là không gây sự chú ý cho người khác
Cho nên hắn chuẩn bị gọi mình là "Lý Minh"
Còn lại những câu chuyện khác hắn có thể bình thường giảng thuật, như vậy thì xem như người tài giỏi đến mấy cũng không thể nhìn ra sơ hở
Trò chơi đã sắp kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.