Tiểu Bạch, trở về rồi
Trong hư không, Độc Cô Vô Song không khỏi kích động
Tuy hắn không quá quen thuộc với con rối hay đi bên cạnh đại nhân nhưng thời gian mấy trăm năm con rối kia cũng trở thành bạn của hắn
Thật ra Độc Cô Vô Song rất rõ, con rối này cũng không thật sự là một con rối, mà còn có cảm xúc
Chỉ là cảm xúc kia như một hạt giống nhỏ, được trồng ở chỗ sâu thẳm
Chỉ cần tưới nước là hoa sẽ nở
Mà bây giờ đóa hoa này xem như đã nở rộ triệt để
- Ồ… cho dù là có cảm xúc thì động tác cũng không nhẹ đi nhỉ
Trong hư không, Bộ Phương nhàn nhạt gật đầu như hài lòng với chiêu vừa rồi của Tiểu Bạch
Tiểu Bạch lột y phục hoàn toàn cường hãn như trước đây, cho dù là thần tiên cũng bị một chiêu lột y phục
Thánh Nhân Đại Đạo thì thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng bị lột y phục ném ra ngoài như bình thường thôi
Gần như là ngọn nguồn của toàn bộ những hành tinh trên trên Vũ Trụ này đều dung hợp thành thể xác Tiểu Bạch
Dùng nguyên liệu đỉnh cấp lại thêm mỹ thực thôi hóa
Tiểu Bạch bây giờ xem như thật sự đã sống lại
Sức chiến đấu mạnh thế nào Bộ Phương cũng không rõ lắm
Có lẽ còn hơn Tiểu Bạch trước kia một bậc
Ba Thánh Nhân Đại Đạo kia đều bị Tiểu Bạch lột sạch y phục, không hề có bất kỳ cơ hội phản kháng nào
Bọn hắn như nghĩ tới cái gì đó, con rối này… dường như có uy danh hiển hách trong Hồng Hoang
Nhưng không phải là đã biến thành cát bụi rồi sao
Tại sao lại gặp được trong một hành tinh vô cùng bình thường này
Sự tồn tại cường hãn thậm chí không kém gì Thánh Nhân Hỗn Độn
Ba Thánh Nhân Đại Đạo kia đều là cường giả đỉnh cấp nhưng thời khắc này đối diện với Tiểu Bạch lại không hề có sức chống cự nào
Quá mạnh
Một chiêu lột hết y phục, từ đạo bào tới áo cà sa, da thú cũng không buông tha…
Trong hư không, pháp khí và y phục tung bay tán loạn
Linh khí tràn ngập toàn bộ Tầm Tiên Tinh, như tạo phúc cho nơi này
Những người phàm cảm nhận được năng lượng từ những pháp khí kia thân thể không ngừng mạnh lên
Càng ngày càng nhiều người phàm quỳ rạp xuống dưới đất
Mắt cơ giới của Tiểu Bạch quét qua
Ba Thánh Nhân Đại Đạo kia siết chặt thân thể
Bọn hắn không hề do dự mà bọc lấy quần áo phi tốc bỏ chảy
Có một con rối như vậy ở đây, bọn hắn còn dám tìm bảo vật gì nữa, còn sống được là may mắn lắm rồi
Trên thực tế bọn hắn vốn dĩ không biết, thiên tài địa bảo mà bọn hắn đang tìm kiếm chính là thân thể con rối kia
Đám người kia rời đi, Bộ Phương cũng không ra tay ngăn cản
Đối phương cũng không làm gì sai, tìm kiếm thiên tài địa bảo cũng là chuyện người tu hành nên làm
Uỳnh
Tiểu Bạch bước ra một bước, giống như vượt qua thời gian vô tận xuất hiện trước mặt Bộ Phương, nâng bàn tay to lớn lên gãi gãi đầu
Bộ Phương xoa xoa bụng Tiểu Bạch, khóe miệng hơi kéo lên một cái
Độc Cô Vô Song tra thiết kiếm vào vỏ, bảo kiếm sau khi đi qua một lần Bộ Phương thôi luyện bây giờ đã có uy thế không kém gì Thần Khí của Hồng Hoang
Độc Cô Vô Song đương nhiên phải nâng niu bảo vệ nó
Hắn thu bảo kiếm lại, chắp tay hành lễ với Tiểu Bạch
Tiểu Bạch ngốc nghếch nâng tay lên học theo bộ dạng của đối phương
So với Tiểu Bạch trước kia thì Tiểu Bạch bây giờ có thể nói là bắt đầu có linh trí, nhiều đồ vật ban đầu vẫn khắc sâu trong trí nhớ
Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch chỉ là có tính người hơn Tiểu Bạch lạnh lùng trước kia
Bộ Phương chắp lấy tay nhìn những người phàm bên dưới
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vung lên
Pháp lực bao trùm, trần thế chấn động, tất cả lại khôi phục như cũ
Trận pháp tán đi, Bộ Phương, Tiểu Bạch, Độc Cô Vô Song đều đáp xuống dưới quán ăn
- Đại nhân… vẫn định cứ ở đây sao
Độc Cô Vô Song dò hỏi
Bộ Phương sống lại, hắn rất kích động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bộ Phương bây giờ mạnh tới mức nào thậm chí hắn còn không nhìn ra
Chí ít là mạnh hơn hắn
- Ở đây có gì không tốt sao
Ở lại hồng trần lâu một chút, sau này muốn đi cũng không có cơ hội
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên
Hắn không vội… còn 400 năm nữa Hồn Thần mới thức tỉnh
Hơn nữa tu vi bây giờ của hắn cũng chưa chắc thắng được Hồn Thần
Hắn phải từ từ tu hành, tu trù đạo hữu tình tới đỉnh phong…
Độc Cô Vô Song không hiểu gì lắm, chỉ gật đầu không nói gì thêm
Nhưng bây giờ hắn và Bộ Phương đều có sinh mệnh vô tận, cho nên hắn không vội
Bộ Phương tới nơi nào, hắn sẽ tới nơi đó… thề sống chết đi theo
…
Cung Thiên Thần Thời Gian
Cẩu Gia lười biếng ở bên ngoài cung phơi nắng
Năm tháng dài đằng đẵng, lại không có sườn xào chua ngọt, sống thế này cũng uổng
Cứ thế phơi nắng lại hết một ngày
Minh Vương Nhĩ Cáp thì sống hơi phóng đãng
Cây Lạt Điều kia hắn không ăn hết, mà giấu đi
Món ăn của Bộ Phương bất hủ bất diệt cho nên để mấy trăm năm cũng không hư hỏng
Thỉnh thoảng hắn mà muốn ăn thì lại lấy ra cắn một chút
Đương nhiên, hắn cần phải kiềm chế chính mình nếu không sẽ một miếng cắn hết
Tiểu Hồ vô cùng nghịch ngợm
Dù sao cũng là Thiên Thần Hủy Diệt, cứ thỉnh thoảng là khiến Hỗn Độn nổ một lần
Tiểu Tôm có chút giống với Cẩu Gia, ngày nào cũng nằm phơi nắng, phun bong bóng
Cả cái Cung Thiên Thần Không Gian biến thành cái động lười nhác
Thời gian không có Bộ Phương, bọn hắn đều có chút thụt lùi
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã 100 năm
Đối với Hỗn Độn mà nói, 100 năm không được tính là gì
Mà với Thành Hư Vô thì 100 năm chỉ trong nháy mắt
Tiểu Hoa đưa đồ ăn đến như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy
Tiểu Hoa cũng ở lại trong Thành Hư Vô để tu luyện
Vốn dĩ Tiểu Hoa còn định ở lại chỗ Cẩu Gia nhưng Tiểu U đang tiếp nhận truyền thừa, nghĩ lại nàng vẫn nên ở Thành Hư Vô để bảo vệ cho Tiểu U thì hơn
Thiên Quan Hàm Cốc, tòa Thiên Quan nguy nga bị nứt thành hai nửa, vết nứt ở giữa khiến người ta nhìn thấy mà giật mình
Trên Thiên Quan Hàm Cốc là vô số thần tiên ngồi xếp bằng
Bọn hắn dung nhập pháp lực cường đại vào hư không, bắt đầu không ngừng bố trí trận pháp
Xung quanh món ăn của Bộ Phương là vô số trận pháp lít nha lít nhít
Mỗi một trận pháp đều như ẩn chứa uy áp vô thượng
Nhưng mà điều đáng sợ là trận pháp dần bị ăn từng chút một, bây giờ chỉ còn lại một nửa
Điều đấy khiến bao nhiêu người hoang mang lo sợ
Trận chiến kia vẫn như rõ mồn một ở trước mắt
Hồn Thần xuất thế đất trời như chấn động, khó mà quên được
Uỳnh…