Mỹ Vị Nhân Gian

Chương 237: Chương 237




Chương 237: – Thời gian càng ngày càng có hi vọng
“Mọi người ơi, hôm nay ta may mắn quá chừng ha ha ha, ta khi đang bày quầy bán hàng thì gặp được Vương lão bản và bà chủ, thật là nam thanh nữ tú lại trẻ tuổi, hơn nữa bà chủ tính tình siêu tốt, còn chủ động để ta cùng Vương lão bản chụp ảnh chung
Ta muốn rửa tấm hình này ra dán vào quầy hàng của mình, mong có thể có được một nửa tốc độ bán hàng của Vương lão bản hắc hắc hắc, tiện thể nói thêm một câu, Vương lão bản khen chè khoai dẻo của ta ngon đó!”
Trần Mộng vừa có được tấm hình, thấy Vương Phàm hai người đi xa liền không kịp chờ đợi mà gửi hình của mình vào nhóm
“Ta đang ở phố quà vặt Long Động, Quảng Phủ, hoan nghênh các vị bạn bè đến Quảng Phủ chơi ghé nếm thử.”
Tấm ảnh của Trần Mộng vừa được gửi đi, liền dẫn đến một tràng sói tru trong nhóm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Vương lão bản thật sự rất đẹp trai, đứng cùng tiểu tỷ tỷ trông có vẻ đáng yêu với chiều cao chênh lệch.”
“Tiểu tỷ tỷ rất xinh đẹp nha, bà chủ cứ vậy yên tâm để hai người chụp ảnh chung sao?”
“Tiểu tỷ tỷ có đối tượng chưa, ta không chỉ thích ăn khoai dẻo, ta vẫn còn độc thân đó.”
Thẩm Đằng cũng nhảy ra ngoài: “Ta đã mua được vé vào cửa triển lãm Anime ngày kia, quét xong Vương lão bản rồi ta sẽ đi ủng hộ tiểu tỷ tỷ làm ăn, tiện thể nói thêm một câu, cô nói bà chủ là vị trợ lý nhỏ này sao
@ Trác Thiên Thiên”
Việc Vương Phàm hai người bỏ mình lại ở Vân Nam, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng
“Hai người các ngươi đợi đấy cho ta, đến lúc triển lãm Anime đừng hòng được yên thân.”
Thẩm Vũ hồi đáp: “Ngươi còn muốn làm khó Vương lão bản
Hắn chỉ cần một câu ‘hàng giới hạn’ là ngươi phải quỳ.”
Thẩm Đằng nghĩ cũng đúng, toàn là Vương lão bản nắm thực khách, động một chút lại ‘hàng giới hạn’, động một chút lại ‘ngẫu nhiên đổi mới’, lúc nào mới có người có thể nắm Vương lão bản đây
“Không nắm được Vương lão bản thì ta tìm người đi Truy Bác nắm hai tên đồ đệ của hắn!”
“Phốc… Ngươi mau tha cho hai người bọn họ đi, ngươi nhìn xem hai người bọn họ bây giờ trông thế nào ha ha ha.”
Sở Thiên Nhất vừa nhắn tin vừa thuận tay chụp một tấm hình Lý Uy và Phùng Hạo Vũ: “Xin lỗi nha, ta lại đến quét đây, đây là bộ dạng bây giờ của hai huynh đệ họ.”
“Hai anh em này sao quầy hàng lại kề nhau?”
“Tuyệt vời, độ hot ở Truy Bác vẫn chưa hạ nhiệt sao?”
“Đúng vậy, không phải nghe nói có mấy nhà thất bại rồi sao?”
Sở Thiên cười hắc hắc: “Không hiểu phải không
Đó là những đại cá mập tư bản đánh hơi được mùi tiền, bọn họ thu mua đất với giá cao rồi chuẩn bị treo giá, kết quả quan lại ở đó lại trực tiếp dùng chiêu ‘rút củi đáy nồi’, quy hoạch ra một khu chuyên nướng với giá thuê lại cực rẻ
Phe tư bản thiệt hại nặng nề, còn các tiểu thương buôn bán lại sống thoải mái hơn
Hai huynh đệ kia cũng bị quy hoạch gần nhau, một người nướng non một người nướng cháy, là cặp “Hanh Cáp nhị tướng” nổi tiếng ở khu nướng này.”
“Lợi hại nha, cách quản lý này thật ngầu.”
“Khá lắm.”
Vương Phàm trước kia đã nghe nói người Quảng Phủ sống về đêm cực kỳ phong phú, cũng cực kỳ thư thái
Ở đế đô, bình thường người làm công tối đa cũng chỉ chơi đến khoảng mười một giờ, rồi sẽ ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình, nhưng bây giờ con phố ẩm thực Long Động này đã 11 giờ rồi, người trên đường không những không ít đi mà còn có xu hướng ngày càng đông
So với vẻ mặt rạng rỡ của những người này, trên khuôn mặt Trác Thiên Thiên đã viết đầy ba chữ to “Ta buồn ngủ quá”
Chuyến đi dạo này nàng ăn uống no nê, cái miệng kia liền không có lúc nào ngơi nghỉ
“Hay là trở về đi?”
“Không cần, ta còn chưa ăn đủ đâu…”
Mơ mơ màng màng Trác Thiên Thiên một bên phủ định, một bên đã ôm cánh tay Vương Phàm tựa vào người hắn
Vương Phàm im lặng lắc đầu, người này đã sắp không còn tri giác còn muốn ăn, quả nhiên không hổ là nhân vật mê ăn uống
Cúi người xuống giữa ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, hắn lần nữa cõng Trác Thiên Thiên lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bước chân vững vàng đi về phía bãi đỗ xe
Cái hình ảnh tràn đầy ‘bạn trai lực’ này, trực tiếp khiến các tiểu tỷ tỷ đi đường không ngừng ngưỡng mộ
“Oa, siêu nam tính, cảm giác hắn rất có sức lực nha.”
“Vóc dáng thật cao, bờ lưng cũng rộng, nhìn là biết tựa vào trên đó khẳng định rất dễ chịu, rất muốn đi qua xin cách thức liên lạc.” “Người ta rõ ràng là tình nhân, ngươi xem náo nhiệt gì?”
“Chậc, chỉ cần cuốc xẻng dùng tốt, thì không có góc tường nào không thể đào ngã!”
Trên mặt Vương Phàm hơi đỏ lên, thật sự không ngờ các cô nương Quảng Phủ nói chuyện lại trực tiếp đến vậy
Hắn hơi tăng nhanh bước chân, một là không muốn bị người vây xem, hai là cũng muốn tranh thủ thời gian quay lại xe dã ngoại, dù sao vừa ăn một đống đồ như vậy, không rửa mặt trực tiếp đi ngủ sao được
Hắn nghi ngờ nếu mình chậm một chút, cô bé mê ăn uống trên lưng có thể trực tiếp ngủ thiếp đi
“Cố chịu đựng, rửa mặt xong rồi ngủ tiếp.”
Vương Phàm vừa đi vừa không ngừng nói chuyện với Trác Thiên Thiên, Trác Thiên Thiên ngược lại vẫn chưa hoàn toàn ngủ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó
Vương Phàm có chút không nghe rõ, liền ghé tai về phía miệng nàng
“Ngon… Không uổng công ta chờ đợi lâu như vậy… Gà xé tay cũng ngon…”
Nghe rõ ràng xong Vương Phàm lập tức im lặng, đã sắp ngủ thiếp đi còn nghĩ đến ăn, quan trọng nhất là ăn nhiều đồ như vậy mà cũng không thấy béo, thật sự là kỳ lạ
“Chính là… Hắc hắc… Cũng không bằng bạn trai ta làm ngon…”
“Đông!”
Vương Phàm cảm thấy trái tim mình kịch liệt rung động một chút, cái cảm giác thoải mái đó đơn giản giống như ăn quả Nhân sâm, toàn thân tất cả tế bào đều đang hoan hô
“Ánh mắt tốt!”
Vương Phàm khen một câu, bỗng cảm giác như bay, trực tiếp tới một màn ‘đầy máu phục sinh’
Ưu điểm lớn nhất của xe dã ngoại là có thể lên xe là ngủ ngay, không cần giống các xe khác mà phải lái về nhà trước đã
Mãi mới dọn dẹp cho Trác Thiên Thiên xong xuôi, Vương Phàm lúc này mới nằm vật ra giường của mình
Lấy điện thoại ra ấn mở ảnh đại diện của Nhị thúc, Vương Phàm vừa gửi một tin “Ta tìm được người yêu”, liền chống cự không nổi cơn buồn ngủ mà ngủ say
Nhị thúc cũng vừa rửa mặt xong đang chuẩn bị đi ngủ
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại đặc biệt vang lên, liền vội vàng mở điện thoại ra xem
“Ngọa tào, thằng nhóc độc thân cuối cùng cũng khai khiếu!”
Thấy năm chữ đó, Nhị thúc cao hứng đơn giản là suýt chút nữa không nhảy dựng lên
“Cô nương nào nha
Năm nay bao nhiêu tuổi
Làm gì
Có hình không gửi ta xem chút.”
Tin nhắn như pháo liên thanh gửi tới, đợi mãi đợi mãi nhưng không thấy hồi đáp, việc này làm Nhị thúc sốt ruột, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy
“Hắc, thằng nhóc thối này còn không nghe điện thoại
Đây là gửi tin xong rồi ngủ mất sao?”
Thử gọi điện thoại và nhắn tin thoại, nhưng đều không có người nghe, lập tức làm Nhị thúc tức điên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi nói mấy lời này không thể để đến ban ngày rồi nói sao
Ngươi nói được một nửa như vậy ngươi bảo ta, một lão nhân, làm sao đi ngủ được?
Đời ta ghét nhất là hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là nói chuyện nói một nửa
Tức giận ném điện thoại qua một bên, Nhị thúc nhắm mắt lại làm sao cũng không ngủ được
Hắn bắt đầu huyễn tưởng đại chất tử của mình tìm được đối tượng như thế nào, dáng dấp ra sao, tính cách thế nào
Sau đó lại không kìm được bắt đầu huyễn tưởng hai người sinh con, mình giúp trông nom, một đứa trẻ đáng yêu cứ bò qua bò lại quanh mình, còn không cẩn thận tè ướt cả người mình
“Hắc hắc hắc…”
Nhị thúc càng nghĩ càng vui, chỉ cảm thấy đời này là càng ngày càng có hi vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.