Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Chương 4: Về nhà




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hắn tên là Nghiêm Du Thành
Lâm Việt lạnh nhạt nói một câu
"A, ngươi biết hắn
"Hắn là bạn học cùng lớp của chúng ta
Cái gì
Cái soái ca kia lại là bạn học cùng lớp của nàng
Này, đây cũng quá trùng hợp đi
Bọn họ rốt cuộc là học lớp nào vậy, có thể đồng thời chứa chấp Lâm Việt và Nghiêm Du Thành hai đại soái ca này
Hàn Nặc không nhịn được kích động, mặc dù nam sinh tên Nghiêm Du Thành kia trông rất lạnh lùng, nhưng nàng lại không hiểu sao có cảm tình với hắn
Nếu là bạn học cùng lớp, vậy về sau nhất định sẽ còn gặp lại
Nhìn kỹ lại, quả thật hắn rất được
Nhưng vừa rồi ánh mắt hắn nhìn nàng, băng lãnh như vậy, hơn nữa đi ngang mặt đối mặt cũng không chào hỏi bọn họ, ngay cả người ấm áp như Lâm Việt cũng không có ý muốn chào hỏi hắn, ba người bọn họ chẳng lẽ có quan hệ không tốt
Ánh mắt Hàn Nặc ảm đạm xuống
Vốn định hỏi Lâm Việt, nhưng thấy Lâm Việt có vẻ cũng không muốn nói nhiều, nên nghĩ một chút vẫn là từ bỏ
Mặc dù nàng và Lâm Việt đã nói rõ, trước mắt không muốn làm bạn trai bạn gái
Nhưng trong mắt người ngoài bọn họ vẫn là người yêu, hơn nữa Lâm Việt cũng đã nói hắn sẽ luôn chờ nàng, chờ đến khi nàng khôi phục ký ức, chờ đến khi nàng yêu hắn một lần nữa
Nên hỏi han chuyện của nam sinh khác với hắn, nhất định sẽ khiến hắn không vui
Gần đến mười giờ, Hàn Nặc mới cùng Lâm Việt cùng nhau về đến Lâm gia
Lâm gia nằm tại khu ngoại ô phía đông thành phố, trong một khu biệt thự cao cấp, là một tòa nhà nhỏ ba tầng tách biệt, còn có một khoảng sân rất lớn
Hàn Nặc đứng trước cửa Lâm gia, ngơ ngác nhìn biệt thự
"Anh Lâm Việt, không ngờ nhà anh là đại gia giàu có a
Lâm Việt liếc nhìn nàng: "Đại gia giàu có gì chứ, đó là hình dung người giàu mới nổi, được không
Còn có, cái gì nhà anh nhà tôi, nơi này là nhà của em
Mắt Hàn Nặc đảo quanh một chút, vui vẻ nói: "Thật sao
"Đương nhiên là thật, em đã ở Lâm gia mười bảy năm rồi
Em nhìn căn nhà đằng sau kia đi, mấy bông hoa kia đều là do em trồng, cả cái đu cũng là ba mẹ làm cho em đấy
Hàn Nặc nhìn theo hướng đó, quả thật là một vùng hoa trắng xóa lớn, trong không khí cũng tràn ngập một mùi hương thoang thoảng
Hoa sơn chi, lại là hoa sơn chi
Chẳng trách lúc ở bệnh viện ngửi thấy mùi hương này nàng lại cảm thấy quen thuộc như vậy, thì ra nó vẫn luôn ở xung quanh cuộc sống của nàng
Lâm Việt nhìn nàng ôn nhu nói: "Em đấy, từ nhỏ đã thích hoa sơn chi rồi
Cho nên hàng năm chúng ta đều cùng nhau trồng một ít, lâu ngày cả viện đều mọc đầy cây hoa sơn chi
Có một số đã già, chết đi, nhưng lại có cây mới lớn lên, nở hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thật sao
Thật sao
Thì ra hoa sơn chi là loài hoa nàng yêu thích nhất, thảo nào nàng lại sinh ra hảo cảm không hiểu đối với Nghiêm Du Thành lúc hắn cầm hoa sơn chi
Ai, sao đột nhiên lại nhớ đến Nghiêm Du Thành thế này
Đứng trong vườn hoa không bao lâu, mẹ nuôi đã chạy ra
Hôm nay bà cũng không đến bệnh viện đón Hàn Nặc, không phải là không muốn mà là bà từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng trở về nhà cho Hàn Nặc
Lại còn tự mình vào bếp
"Tiểu Việt, nhanh đưa Tiểu Nặc vào nhà thôi
Mặt trời lớn thế này, đừng đứng mãi trong sân, Tiểu Nặc sẽ bị đen đấy
"Dạ
Lâm Việt đáp, sau đó quay sang Hàn Nặc nói: "Đi thôi, anh đưa em đi xem phòng của em
Lúc đi, anh thuận tay hái mấy cành hoa sơn chi trong vườn
Phòng của Hàn Nặc ở tầng ba biệt thự, ngay cạnh phòng của Lâm Việt
Trong phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, trang trí thêm một vài họa tiết chấm bi đáng yêu
Đơn giản nhưng lại ấm áp
Ga giường và vỏ chăn màu vàng nhạt, như những nhụy hoa nhỏ trong những cánh hoa trắng
Hàn Nặc không nhịn được mà cong môi lên
"Thích không
Lâm Việt hỏi
"Thích
Hàn Nặc hài lòng gật đầu nhẹ
"Anh nghĩ em cũng thích, bởi vì căn phòng này là chính em bày trí mà
"..
"Xem ra em sau khi mất trí nhớ thì sở thích cũng không thay đổi nhỉ
Anh còn sợ em mất trí nhớ, đến sở thích cũng đổi mất
Lâm Việt không nói, thật ra điều anh sợ là, sau khi nàng mất trí nhớ, đến cả người nàng thích trước đây cũng không còn thích nữa
"Sao có thể chứ
Tính cách và sở thích sao lại thay đổi chỉ vì mất trí nhớ được
Dù sao em sẽ không
"Thật sao
Lâm Việt chăm chú nhìn Hàn Nặc, khiến Hàn Nặc thấy có chút hoảng hốt
"Đương nhiên là thật mà
Nói rồi đẩy Lâm Việt một cái, "Anh Lâm Việt, anh ra ngoài trước một chút được không
Em muốn thay đồ
"Em có thể đừng gọi anh là anh Lâm Việt được không
Lâm Việt bị đẩy ra ngoài, đứng ở ngoài cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ khi Tiểu Nặc biết anh là anh trai của nàng, cô luôn gọi anh là anh Lâm Việt
Không phải là anh không thích cách xưng hô này, kỳ thật khi còn nhỏ anh rất thường xuyên bảo Tiểu Nặc gọi anh là anh trai, nhưng Tiểu Nặc lại nói anh chỉ hơn cô có năm tháng, nên vẫn không chịu gọi
Bây giờ đột nhiên cô gọi anh là anh trai, anh lại không quen
Nếu Tiểu Nặc chỉ coi anh là anh trai, không coi anh là bạn trai, vậy anh phải làm sao
Lâm Việt thở dài, chuẩn bị về phòng của mình, nhưng lại phát hiện trong tay mình còn cầm một bó hoa sơn chi
Là vừa nãy hái ở vườn hoa dưới lầu, vốn định để trong phòng của Hàn Nặc
Đây là thói quen của Hàn Nặc từ nhỏ, mỗi khi mùa hoa sơn chi nở, ngày nào trong phòng cô cũng sẽ bày một bó hoa sơn chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.