Chưa thỏa đáng chút nào
Nàng cảnh giác nhìn chăm chú bóng lưng thiếu niên, thiếu niên hiếm hoi khoác một chiếc áo choàng trắng tinh, thân eo buộc chặt, ống tay áo bó sát, tóc búi thành đuôi ngựa cao, chỏm tóc rủ xuống đến bên hông
Xương cốt thiếu niên mảnh mai hơn rất nhiều so với Chung Tình mà Tang Diêu vẫn biết, tiếng nói cũng hơi non nớt
Lúc này Diệp Lăng Ca mười bảy tuổi, còn Chung Tình, chắc hẳn chỉ mười ba tuổi
Thiếu niên mười ba tuổi, tuổi hắn là phù hợp
Nói cách khác, Chung Tình trước mắt này, không phải Chung Tình tiến vào mộng cảnh, hắn là ảo ảnh giả do Diệp Lăng Ca tạo ra trong huyễn cảnh
Dù sao huyễn ảnh được tạo nên dựa trên Chung Tình mà Diệp Lăng Ca biết, tướng mạo và tính cách hắn không khác gì Chung Tình thật
“Sư tỷ, đây là?” “Cái này gọi là Phượng Tiên Hoa, có thể nhuộm móng tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên sách nói: “Sơ nhuộm màu nhạt, liền nhuộm ba, năm lần, sắc như son phấn.” Ta chưa bao giờ dùng qua son phấn, nghĩ đến là cực kỳ đẹp đẽ.” Trong mắt Diệp Lăng Ca tràn đầy vẻ ao ước
Diệp Lăng Ca từ nhỏ được nuôi dạy như một nam nhi, nhưng đến cùng vẫn là một tiểu cô nương
Hôm nay đọc được câu này trong sách, nàng không kìm được muốn thử một chút
Hai người đi đến căn nhà gỗ nhỏ dưới núi, lấy chút phèn chua, làm theo phương pháp sách dạy, tỉ mẩn mân mê
Tang Diêu cẩn thận giấu kín hành tích của mình, âm thầm theo dõi
Chung Tình trong mộng của Diệp Lăng Ca dù có ngây thơ vô tà đến mấy, cũng không thay đổi được sự thật hắn là một phản diện trùm đầy dã tâm
Chung Tình vốn đối với nàng đầy địch ý, càng đừng nhắc đến thiếu niên mười ba tuổi này vốn không hề quen biết
Nàng muốn lặng lẽ theo dõi tình hình, chờ đợi thời cơ
Chương 27 Việc Diệp Lăng Ca nhuộm móng tay, ngày hôm sau bị Diệp Phụ phát hiện trong lúc luyện võ
Diệp Phụ vốn nghiêm khắc trong việc dạy bảo nàng, lúc này liền giận tái mặt hỏi: “Móng tay ngươi sao thế?” Móng tay đã được nhuộm một lần, màu sắc mộc mạc, hiện ra một chút đỏ thẫm
Diệp Lăng Ca rụt tay về trong tay áo, bối rối đáp: “Hôm qua khi thay y phục, có bộ đồ bị phai màu, vô ý dính lên.” “Nói dối!” Diệp Phụ giận tím mặt, “Lăng Ca, ngươi học được nói dối từ khi nào
Ngươi coi vi phụ không biết đây là gì ư
Mẫu thân ngươi năm xưa cũng dùng phương pháp này, những bông hoa kia vẫn là cha hái về cho nàng.” Diệp Lăng Ca tự biết mình có lỗi, không còn dám phản bác
“Quỳ gối đây mà hối lỗi, khi nào nhận được bài học, khi nào mới được đứng lên.” Diệp Phụ phất tay áo rời đi
Diệp Lăng Ca cúi đầu, mắt đỏ hoe, nhìn chăm chú một tổ kiến đang dọn nhà dưới đất, bóng lưng thẳng tắp, quật cường mà cao ngạo
Quan hệ cha con của Diệp thị vẫn luôn không tốt
Diệp Phụ trách mắng Diệp Lăng Ca nhiều hơn quan tâm
Trong ký ức của Diệp Lăng Ca, phụ thân nàng mãi mãi cũng là một người nghiêm nghị
Lần khắc sâu nhất, Diệp Lăng Ca cãi vã với người khác, lỗi là do đối phương, nhưng Diệp Phụ lại không hỏi đầu đuôi, trực tiếp vung một cái tát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái tát đó đã đánh nát mọi kỳ vọng của Diệp Lăng Ca đối với phụ thân
Chẳng lẽ tâm ma vây khốn Diệp Lăng Ca chính là phụ thân nàng
Việc này dễ thôi
Hoặc là, cải thiện quan hệ cha con của bọn họ, để họ quay về hòa thuận; hoặc là, ám sát Diệp Phụ, cưỡng ép phá bỏ huyễn cảnh
Tang Diêu trong lòng suy nghĩ biện pháp nào sẽ tốn ít công sức hơn
Bỗng nhiên sắc trời âm trầm, cuồng phong nổi lên bốn phía
Không bao lâu, lốp bốp bắt đầu mưa
Trên đầu Diệp Lăng Ca xuất hiện một chiếc dù xanh
Nàng thuận theo cán dù nhìn lên
Thiếu niên mặt mày hòa hợp với hơi nước, khuôn mặt trắng lạnh càng thêm diễm lệ, khóe môi đường cong thẳng tắp: “Sư tỷ, đứng lên đi.” Diệp Lăng Ca lắc đầu: “Là ta sai rồi, ta không nên cô phụ lời dạy của phụ thân, ham những vật ngoài thân này.” Hạt mưa trên mặt đất ném ra vô số cái hố nhỏ, tiếng mưa rơi rầm rầm nuốt chửng mọi ồn ào xung quanh
Chung Tình trầm mặc che dù, nâng vạt áo, dính vào một vệt nước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mưa lớn qua đi, Diệp Phụ xuất hiện dưới hiên, mặt lạnh phân phó Diệp Lăng Ca trở về phòng
Diệp Lăng Ca dầm mưa, đêm đó phát sốt cao
Tang Diêu nằm rạp ngoài cửa sổ
Chung Tình đút Diệp Lăng Ca uống thuốc
Thuốc đắng đến mức Diệp Lăng Ca nhăn nhó lông mày
Màu móng tay của nàng đã bị tẩy đi, nhìn hai bàn tay mình, đáy mắt hiện rõ vẻ thất vọng
“Sư tỷ, đưa tay.” Diệp Lăng Ca không rõ ràng lắm, ngoan ngoãn mở lòng bàn tay
Trong tay nàng nặng trĩu, tầm mắt xuất hiện một cây lược làm từ gỗ đào, khắc hoa đào nở rộ, công phu chế tác tinh xảo đến mức mắt thường cũng có thể thấy
Diệp Lăng Ca kinh hỉ nói: “Đây là cho ta?” “Hạ lễ sinh nhật của ngươi.” Năm ngày sau là sinh nhật Diệp Lăng Ca
Chiếc lược này do Chung Tình tự tay làm, con gái vốn trời sinh không có sức chống cự với những thứ này
Không có màu son phấn do Phượng Tiên Hoa nhuộm ra, có chiếc lược gỗ đào này, vừa vặn bù đắp khuyết điểm của Diệp Lăng Ca
“Giấu kỹ, đừng để sư phụ phát hiện.” Khóe môi thiếu niên cong cong
“Cảm ơn ngươi, A Tình, ta rất thích.” Diệp Lăng Ca nắm chặt lược, khóe mắt ướt át
Diệp Lăng Ca còn chưa dùng bữa tối, Chung Tình trong phòng bếp nấu cháo, còn chưng thêm bánh ngọt vó ngựa
Ba bữa một ngày, Tang Diêu đều nhờ ánh sáng của Diệp Lăng Ca
Chung Tình không chỉ nướng cá giỏi, mà làm chút đồ ăn nhẹ gia truyền còn thành thạo hơn
Chung Tình múc cháo ngon, bày bánh ngọt vó ngựa lên bàn, thổi tắt ánh nến, mang theo hộp cơm đi ra ngoài
Diệp Lăng Ca không ăn, Tang Diêu sợ bị Chung Tình phát giác, không dám ăn vụng
Chung Tình vừa đi, Tang Diêu nghênh ngang hiện thân, mượn ánh trăng lẻ tẻ lọt vào từ cửa sổ, vơ vét lấy phần còn lại
Chung Tình lo lắng Diệp Lăng Ca ăn không đủ no, mỗi lần đều sẽ làm nhiều chút
Tang Diêu lấy dùng một hai khối sẽ không bị phát hiện – hắn chỉ cho rằng Diệp Lăng Ca nửa đêm đói bụng, tự mình ăn
Tang Diêu sớm đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cầm lấy một khối bánh ngọt vó ngựa, không để ý hình tượng mà ăn như gió cuốn
Nàng hiện tại cũng chẳng có hình tượng gì, lại là đi đường, lại là leo núi, quần áo trên người bị bụi gai xé nát, cả người chật vật như kẻ chạy nạn
Nàng không hiểu tại sao mình lại phải chịu đói khát trong giấc mộng của Diệp Lăng Ca
Mẹ nó chính là một giấc mộng mà
Tại sao lại phải trải nghiệm cảm giác chân thực đến tột cùng như vậy
Nếu không phải tốc độ dòng chảy thời gian quá quỷ quyệt thất thường, nàng đều hoài nghi mình lại tiến vào một thế giới song song
Phía ngoài phòng bếp vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tang Diêu nghẹn lại, cuống quýt tìm chỗ ẩn thân
Nàng không chạy ra cửa, bởi vì vừa chạy ra sẽ đụng trúng ngay lập tức.