Hai người chớp mắt đã đến dưới trấn hồn tháp
Dưới ánh trăng, một bóng người gầy yếu bước tới, Tang Diêu vội bắt lấy cánh tay Chung Tình, kéo nàng giấu mình sau thân cây
Người đến là một tiểu thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi, ăn vận nhã nhặn, đứng dưới tháp, ngẩng mặt lên nhìn thẳng đỉnh tháp
“Là nhi tử của Lệ Nương, tên là Ngụy Thiên Tứ.” Tang Diêu dùng khẩu hình, lặng lẽ nói cho Chung Tình
Nàng mới đến Ngụy Gia Trang hai ngày, mà đã nắm rõ toàn bộ tư liệu các nhân vật chủ chốt, thuộc nằm lòng
Ngụy Thiên Tứ quỳ gối dưới tháp, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm điều gì, rồi hắn cúi người xuống, đào lấy đất, bới một ít đất chứa vào bình mang theo bên mình
Tang Diêu và Chung Tình lặng lẽ đi theo Ngụy Thiên Tứ
Bởi vì mỗi lần hỏa hoạn đều xảy ra vào đêm khuya, có những người đang ngủ say, không kịp chạy thoát mà bị thiêu sống
Dần dần, dân chúng trong trấn đều hình thành thói quen canh đêm
Hàng ngàn gia đình, có nghèo có giàu, lúc này nhà nhà đều thắp đèn, những người chưa bị nạn, run rẩy canh giữ gia nghiệp của mình, thậm chí không dám chợp mắt
Ngụy Thiên Tứ ôm chiếc bình nhỏ, xuyên thẳng qua giữa những vệt sáng và bóng tối
“Ngụy Thiên Tứ năm nay mười hai tuổi, đang học ở thư viện, vì nguyên nhân của Lệ Nương, ở thư viện thường xuyên bị những đứa trẻ khác khi dễ, có một năm mùa đông còn bị người đẩy xuống nước, bệnh nặng một trận
Thật sự buồn cười, rõ ràng là những nữ nhân kia đã cứu bọn hắn, thế mà bọn hắn lại ghét bỏ những nữ nhân kia thành cái chỗ dơ bẩn của Ngụy Gia Trang.” “Đều là lũ ngu dân không có chủ kiến mà thôi.” Chung Tình lạnh nhạt nói, trên đôi gò má trắng ngần hiện lên một tia khinh thường
Ngụy Thiên Tứ đi đến bên một cái giếng
Đây là giếng nước công cộng của Ngụy Gia Trang
Đào một cái giếng cần tiêu tốn rất nhiều tài lực, những gia đình có thể tự đào giếng trong sân nhà mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay
Vậy nên tộc trưởng đã quyên góp tiền vốn, cho mọi người đào hai cái giếng nước công cộng
Còn một cái giếng nữa, ở lối vào Ngụy Gia Trang
Ngụy Thiên Tứ đổ hết đất trong bình vào giếng, miệng lẩm bẩm: “Cứ chết đi, chết hết cho ta.” “Ngụy Thiên Tứ, tốt lắm, để ta bắt được ngươi, ngươi thế mà lại bỏ độc vào giếng nước.” Một phụ nhân bốn mươi, năm mươi tuổi xông đến, bắt lấy tay Ngụy Thiên Tứ, “Trước đây ta đã thấy ngươi lén lút, quả nhiên là không có ý tốt
Ngươi nói, vết mủ trên mặt cả nhà tộc trưởng, có phải là do ngươi bỏ độc không?” Chiếc bình gốm trong tay Ngụy Thiên Tứ không giữ vững, "Phanh" một tiếng rơi xuống đất, đất đổ lênh láng
Hắn há miệng, phun ra một tia lửa, thiêu trúng phụ nhân kia khiến bà ta kêu thảm một tiếng, buông lỏng tay
Ngụy Thiên Tứ co cẳng bỏ chạy
Chung Tình đuổi theo
Tang Diêu chặn trước người hắn, nói: “Ngươi bây giờ không thể vận công, cứ giao cho ta, ngươi đi thông tri Diệp tỷ tỷ bọn họ, lấy dẫn hồn đăng ra, thu yêu nghiệt này.”
Bấc đèn của dẫn hồn đăng, tên là Sương Nến, tình cờ rơi vào tay Lệ Nương
Năm đó tộc trưởng sai người khóa chặt cửa lớn, phong bế tất cả đường sống của mọi người
Hồn phách của Lệ Nương đã nương tựa vào bấc đèn, hòa làm một thể với Sương Nến, rồi tìm về con của mình là Ngụy Thiên Tứ, bắt đầu con đường báo thù
Bề ngoài Ngụy Thiên Tứ nhìn như bị bà nội tẩy não, lấy Lệ Nương làm hổ thẹn, không chịu nhận nàng làm mẹ
Kỳ thực, những năm này đáy lòng hắn sớm đã hận thấu những tộc nhân đã hại chết Lệ Nương
Dẫn hồn đăng vốn là Linh khí, hấp thu oán khí của tất cả những nữ nhân bị thiêu chết trong trúc lâu, tu vi phóng đại
Tang Diêu lại bị hồi xuân chú tiêu hao quá nhiều nguyên khí, căn bản không địch lại Sương Nến
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Ngụy Thiên Tứ bao bọc một bóng hình nữ nhân, toàn bộ khuôn mặt của nữ nhân bị đại hỏa thiêu hủy, biểu lộ dữ tợn vặn vẹo, toàn thân quấn quanh hắc khí
Dưới chân Tang Diêu, ánh lửa lan tràn, tùy ý cuốn sạch cỏ hoang, ngọn lửa liếm láp mép váy nàng
Nàng nhanh chóng mở túi trữ vật, lấy ra Hoán Vũ Phù
Hoán Vũ Phù có thể thu thập hơi nước trong không khí, ngưng tụ thành giọt mưa
Tang Diêu bấm niệm pháp quyết niệm chú, hơi nước cấp tốc tụ lại, mưa to như trút nước xuống, dội tắt hỏa diễm quanh thân Tang Diêu
Đáng tiếc nàng mang Hoán Vũ Phù có hạn, mà Ngụy Gia Trang lâu nay không có mưa, dòng sông cũng khô cạn, căn bản không có bao nhiêu hơi nước để nàng lợi dụng
Việc hỏi cây cỏ bốn bề mượn nước, chỉ có yêu cây cỏ như Chung Tình mới làm được
Tang Diêu ném ra tấm Hoán Vũ Phù cuối cùng, mở lòng bàn tay, gọi ra Xạ Nhật Tiễn
Trán nàng lấm tấm mồ hôi mịn, sắc mặt ngày càng tái nhợt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Uy lực Xạ Nhật Tiễn cùng lực lượng của chủ nhân cùng một nhịp thở, Xạ Nhật Tiễn mà Tang Diêu phát ra trong trạng thái suy yếu, dễ như trở bàn tay bị hỏa diễm của Sương Nến thôn phệ
Ngực Tang Diêu trúng trọng kích, thân thể bay bổng lên, phần bụng truyền đến một trận đau nhức kịch liệt như tê liệt
"Phanh
Bụi đất tung lên
Tang Diêu ôm bụng, ngã mạnh xuống đất, máu tươi không ngừng tràn ra từ kẽ ngón tay nàng
Đau đớn bén nhọn, như rắn độc chui vào bò ra trong thân thể nàng, đau đến nàng mồ hôi lạnh đầm đìa, hai mắt mơ hồ
“Hỏng chuyện tốt của ta, tru!” Hồn phách Lệ Nương nương tựa vào bấc đèn giận tím mặt, lấy tự thân làm dẫn, đốt ra hừng hực ánh lửa
Ánh lửa đó xúm lại phía Tang Diêu, trong chớp mắt đã bao bọc nàng
Tang Diêu đã vô lực đứng dậy né tránh
Đau
Từ lúc chào đời đến nay, đây là cảm nhận được nỗi đau đớn đến vậy
Tang Diêu nháy mắt, hơi sương ngưng tụ trên mi tiệp hóa thành một giọt nước mắt, trượt xuống khóe mắt
Bốn phương tám hướng lửa cháy hừng hực ập đến, nhiệt độ cao nung đốt hai má nàng, rất nhanh giọt nước mắt kia đã bốc hơi
Vết thương ở bụng róc rách chảy máu, Tang Diêu lấy tay đè lên vết thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huyết dịch uốn lượn chảy xuôi, nhỏ xuống thanh đằng quấn quanh cổ tay nàng
Nhờ máu tươi đổ vào, những bông hoa nhỏ màu xanh nhạt nhuộm lên sắc đỏ thẫm
Thanh đằng vốn quấn ở cổ tay nàng chậm rãi ngọ nguậy, vươn ra vô số cành cây dài nhỏ, bao thành một cái “kén” khổng lồ, cuốn lấy nàng
Trước mắt Tang Diêu, màu xanh biếc chảy xuôi, như sóng biếc cuồn cuộn, trời quang lật úp, cho đến khi khe hở của “kén” lục bị một sợi dây leo cuối cùng chặn đứng, bóng tối ăn mòn hai mắt nàng, ngăn chặn toàn bộ ánh lửa
Toàn thân Tang Diêu đầy máu, nằm trong “con nhộng” dệt từ dây leo, không biết làm sao
Đây là dây leo đang bảo vệ nàng sao
Giám thị
Giam cầm
Giảo sát
Bảo hộ
Tang Diêu chết sống cũng không ngờ, thanh đằng quấn quanh cổ tay nàng, thế mà còn có ý nghĩa bảo vệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên thân hàng ngàn một trăm sợi dây leo mềm mại, cấu trúc ra bức tường đồng vách sắt kiên cố nhất trên đời này
Tang Diêu dưới sự tra tấn của đau đớn, đã có chút thần trí không rõ, nhưng vẫn rõ ràng cảm giác được, màu xanh biếc nồng hậu đẩy lùi cái nóng cực độ, những cành lá nhô ra như những bàn tay nhỏ non nớt, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng.