Nam Phụ Không Được Phá Hỏng Cốt Truyện

Chương 90: Chương 90




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi tới làm cái gì?” “Ta đến thay ngươi nhặt xác.” Tang Diêu tức giận nói
“Khóc đến thật khó coi.” Chung Tình cười khẽ một tiếng, mặc dù ngữ khí ác liệt, nhưng với Tang Diêu mà nói, không nghi ngờ gì là tiếng trời khó tìm trên thế gian
Dạ minh châu tỏa ra thứ ánh sáng lục thảm đạm, loáng thoáng chiếu ra bóng hình đang tựa vào dưới tảng đá lớn
Trước ngực Chung Tình vắt ngang một vết máu, tấm áo xanh đã sớm bị nhuộm thành hồng y
Thiếu niên hai tay xuôi theo thân người, sợi tóc mái trên trán che khuất một bên mắt, gương mặt thiếu sắc máu hiện ra mấy phần trắng bệch trong bóng tối
Tang Diêu lảo đảo chạy về phía hắn, giơ tay ra, sờ lên gương mặt dính máu của thiếu niên
Vẫn còn ấm áp
Không có tan thành tro
Tang Diêu mở to hai mắt, nước mắt còn đang xoay tròn trong hốc mắt, lạch cạch lăn xuống, rơi trên mặt đất, bao lấy một hạt bụi nhỏ
Hắn ở chỗ này, vẫn luôn ở chỗ này
Tang Diêu không tìm thấy hắn, là bởi vì hắn đã giấu đi chính mình
Hắn giấu mình trong bóng tối, không biết đã dùng vẻ mặt gì, nhìn Tang Diêu thất kinh, đau buồn đến chết
Nàng không nén được mãnh liệt tình cảm, nhào vào lòng Chung Tình, nước mắt tuôn rơi: “Trà Trà, ngươi không chết thật tốt quá!” Đôi mắt đen sì của Chung Tình ánh lên tia sáng kỳ dị, trong đầu nổi lên cảnh tượng trước khi rơi xuống vực sâu, tiểu cô nương áo tím vội vàng chạy về phía hắn
Cuồng phong ào ạt nhấc lên góc áo của nàng, ánh sáng lục của dạ minh châu phác họa một vòng đường cong hoảng hốt, những giọt nước mắt như châu ngọc rơi vào bụi đất kia, đều là đang tế điện cái chết của hắn
A
Hóa ra, hắn không phải một thân một mình, còn có người sau khi hắn chết đã rơi lệ vì hắn
Thiếu niên im lặng nở nụ cười, nụ cười này kéo theo những vết thương khắp người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn lấy tay chống môi, ho khan trầm thấp: “Khụ khụ, Trà Trà là ai?” Không khí tĩnh lặng ba giây đồng hồ
“Ta đặt biệt danh cho ngươi.” Tang Diêu chột dạ hít mũi một cái, trong lời nói mang theo giọng mũi sau khi khóc lớn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Miêu tả ngươi như đóa hoa trà màu xanh tươi mát động lòng người, hương thơm lan tỏa khắp nơi vậy!” Thật ra, là nàng khi đọc sách đã theo tiết tấu trên khu bình luận, nói hắn là Trà Trà với giọng điệu âm dương quái khí, sau đó nhóm độc giả liền hùa theo gọi, Trà Trà từ đó danh tiếng vang xa, trở thành biệt hiệu của hắn
“Là như vậy sao?” Thiếu niên nhướng mày cười một tiếng, quanh thân ngự trị trên dây leo, thoắt cái nở đầy những đóa hoa nhỏ màu xanh nhạt hương thơm ngào ngạt, lộng lẫy như đầy trời tinh tú, khiến Tang Diêu trợn mắt há hốc mồm
Những bông hoa đó sau khi nở rộ liền nhanh chóng khô héo, tàn tạ, tỏ rõ điềm chẳng lành
Nàng không phải đến để ngăn cơn sóng dữ, nàng là đến để chứng kiến hắn tàn lụi
Đó là kết quả Tang Diêu cực kỳ không muốn nhìn thấy
Tang Diêu giơ bàn tay lên, nhìn vết thương trên đó, nắm thành quả đấm, dùng sức đè xuống, đợi máu tươi tuôn ra, đưa đến môi Chung Tình: “Rất nhiều yêu quái đều muốn máu của ta, ta không biết máu của ta có thể làm được gì, nhưng khẳng định là có ích lợi, Chung Tình, cho ngươi.” Khí tức máu tươi nhanh chóng tràn ngập
Một mùi hương khiến người ta không cách nào kiềm chế
Chung Tình đột nhiên dùng sức đẩy tay nàng ra, ẩn thân vào góc tường, giọng khàn khàn cảnh cáo nói: “Tránh xa ta một chút.” Tang Diêu ngồi sụp xuống đất, phủ phục
“Tự mình cầm máu.” Chung Tình khó nhẫn nại thở hổn hển, “Nhanh.” Nàng căn bản không biết hành động của mình nguy hiểm đến nhường nào, nàng đã đánh giá quá cao sự tự chủ của yêu tộc
Tang Diêu luống cuống tay chân móc ra thuốc cầm máu, đổ vào vết thương, ngừng lại dòng máu tươi đang chảy
Thanh đằng quấn quanh cổ tay nàng hút lấy huyết dịch, lộ ra màu xanh biếc nồng đậm
“Tay đau không?” Nửa ngày sau, trong bóng tối lại vang lên tiếng Chung Tình
Theo tiếng ân cần thăm hỏi này, thanh đằng nhô ra cành mềm, nhẹ nhàng phất qua vết thương trên bàn tay nàng, những vết thương chằng chịt đó liền lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được
“Không đau, ngươi không có việc gì, thì không đau.” Tang Diêu luống cuống quỳ gối bên cạnh hắn, nhìn vết thương khắp người hắn, không biết phải xuống tay từ đâu, “Chung Tình, ta đưa ngươi đi.” “Ngươi không hận ta sao?” Thiếu niên nghiêng đầu, nở nụ cười quỷ dị, “Ta đã giết Vi Sinh Giác.” “Hắn vẫn còn sống.” “Tam tiểu thư dùng gì mà chắc chắn như vậy?” “Nếu như ngươi đồng ý với ta, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, đều sẽ để lại cho Vi Sinh Giác một mạng, ta sẽ nói cho ngươi biết.” “Thân thể của ta sắp không chịu nổi yêu lực cường đại như vậy, nếu không muốn chết, bây giờ hãy rời đi.” Đôi mắt Chung Tình khôi phục vẻ lạnh nhạt xa cách ban đầu, hiển nhiên là không muốn tiếp tục cùng nàng thảo luận vấn đề của Vi Sinh Giác
Ba chữ Vi Sinh Giác, đối với hắn, quá chói tai
“Ngươi sẽ như thế nào?” “Đại khái sẽ chết.” Thiếu niên nói sinh tử hời hợt như vậy, phảng phất người sắp phấn thân toái cốt không phải hắn
“Ta không muốn ngươi chết.” Tang Diêu thốt ra
“Hồi xuân chú của ngươi, lần này cứu không được ta.” “Ta biết, nhưng ta có một biện pháp, có thể bảo vệ ngươi không chết
Chung Tình, ngươi là bán yêu cây cỏ, chỉ cần ngươi chịu tan hết yêu lực, ta dẫn ngươi đến Thiên Địa Cực Kỳ, lấy ba giọt linh tuyền tưới tiêu, ngươi liền có thể một lần nữa hóa thành hình người.” Tang Diêu nói những lời này ra miệng, cũng cảm thấy có chút hoang đường, tan hết yêu lực, trở về nguyên hình, là phong hiểm lớn đến nhường nào, dựa vào cái gì Chung Tình sẽ tin tưởng nàng
“Ngươi không tin, ta có thể thề với trời
Chung Tình, ta cam đoan, ta sẽ dẫn ngươi đi Thiên Địa Cực Kỳ.” Tang Diêu hô hấp dồn dập, cắn cánh môi, đang định phát lời thề độc, Chung Tình đã bắt lấy tay nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta tin.” Hắn trầm thấp thở dốc một hơi, thiếu niên nói chuyện luôn hờ hững, nhưng lần này lại là nghiêm túc chưa từng có, “Ta tin ngươi, Tam tiểu thư.” “Thế nhưng là, những yêu lực này là rất nhiều người cả đời sở cầu, hi sinh vô số đại yêu mới có được, ngươi thật sự bỏ được sao?” Không khí lần nữa lâm vào im lặng
Tang Diêu thầm hối hận mình đã hỏi thêm câu này, Chung Tình đột nhiên nói: “Ngươi quả nhiên đã sớm phát hiện.” Đã sớm phát hiện thân phận thật sự của hắn
Tang Diêu trầm mặc, càng chứng thực suy nghĩ của Chung Tình
“Khi nào phát hiện?” Tang Diêu vẫn không nói gì
“Để ta đoán xem.” Chung Tình khẽ nhúc nhích lông mày, “Diện Cụ Yêu, đúng hay không?” “Đúng vậy, ta biết Diện Cụ Yêu là ngươi giả trang.” Tang Diêu vò đã mẻ không sợ rơi, dứt khoát nói trắng ra, “Từ đó trở đi, ta liền đoán ra ngươi là nhị công tử của Vi Sinh thế gia đã bỏ đi, Vi Sinh Lam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.