Nam Xuyên Nữ: Các Nam Chính Đều Thích Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ông Đây

Chương 29: Chương 29




Quả quyết giao ra chìa khoá, ta tiện thể tặng hắn một nụ cười tươi: “Mau mau cầm lấy, muốn ăn gì, cứ tùy ý chọn, tùy ý gọi, đúng rồi, từ hôm nay trở đi, thực đơn kia cũng sẽ mở ra toàn diện cho ngươi, muốn ăn gì, cứ tùy ý viết!”
Ha ha ha, không ngờ năm trăm triệu lại dễ dàng đến tay như vậy, vậy mấy món đồ khác có nên làm theo cách này không nhỉ
Khối tộc huy kim cương đen cực lớn treo trên cổ Đế Thiên Hoàng, có người từng định giá mười tỷ
Viên kim cương hồng trên tai Hoàng Phủ Tử Khuyết, trông có vẻ nhỏ bé, kì thực lại là vô giá chi bảo, là viên kim cương hồng đầu tiên được chế tác cách đây bảy ngàn năm, khi người Đông Quốc lần đầu phát hiện ra giá trị của kim cương hồng
Nó từng được nạm trên vô số đồ trang sức, nào là vương miện, mũ phượng..
cứ thế lưu truyền đến nay, cuối cùng rơi vào tay Hoàng Phủ gia, rồi được Hoàng Phủ Tử Khuyết làm thành bông tai, nàng đeo trên tai mỗi ngày và rất ít khi tháo xuống
Về phần giá trị bao nhiêu, đó đã không còn là thứ có thể dùng tiền tài để cân đong đo đếm, nhưng Mục Chân biết, ngày nào đó dùng nó đi giao dịch với Hoàng Phủ gia, tối thiểu cũng phải khởi điểm từ hàng chục tỷ
Khối hổ phù trong tay Mục Vân Phỉ, chất liệu không có gì đặc biệt, nhưng nó có thể điều động ba phần mười binh lực Đông Quốc
Mục Chân đương nhiên sẽ không thật sự lấy nó đi loạn điều binh, nhưng có thể lấy ra để doạ nạt Mục Vân Phỉ a
Còn có chiếc nhẫn trên tay phải Phó Đình Ngọc, có được nó, hắn có thể tùy ý ra vào phủ thành chủ của mấy trăm tòa thành thị Đông Quốc, mỗi thành thị đều do phủ thành chủ thống nhất quản lý, mà phủ thành chủ đều có thể tùy tiện ra vào, huống chi là ở các đại thành thị
Ôi chao, khi không cẩn thận suy nghĩ thì ta chẳng thấy trên người bọn họ có gì đáng giá, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, đây chính là mỗi người đều đang cõng một tòa kim sơn mà đi lại a
Nếu như lấy được tất cả, chẳng phải chính mình sẽ có tiền, có binh, lại có người sao
Còn làm công việc đốc công để làm gì
Trực tiếp chiếm cứ một phương, khởi binh tạo phản, tự mình làm lão đại thì chẳng phải tốt hơn sao
Khụ khụ
Loại chuyện này chỉ có thể thao túng ở thời cổ đại với thông tin không phát đạt, còn ở chỗ này, ta chỉ có thể tạm qua cơn nghiện thôi
Nhưng kiếm được tiền từ lừa bịp cũng không tệ a
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lấy được tất cả bảo bối của bọn họ mà lại không làm chậm trễ việc tích lũy điểm của chính mình
Đó là một nhiệm vụ gian khổ, cần phải hảo hảo mưu đồ tính toán
Đưa mắt nhìn Long Uyên rời đi, Mục Chân chạy chậm về phòng bếp, nhìn ngang ngó dọc, xác định không có ai nhìn trộm sau mới lấy chiếc đồng hồ kim cương ra quan sát kỹ lưỡng
Dưới ánh đèn, mặt đồng hồ màu vàng nhạt sáng rỡ, mỗi viên kim cương được khảm nạm phía trên đều như trải qua sự chọn lựa và mài giũa tỉ mỉ, hiển thị rõ nét độc đáo
Dây đồng hồ màu xám bạc rộng vừa phải, trông rất đại khí và có phẩm vị
Nó có thể tôn lên hoàn mỹ khí chất cao quý của một người đàn ông
Bất tri bất giác, Mục Chân đã đeo nó lên cổ tay mình, lại nắm mấy khớp dây xích, để nó ôm sát lấy phần tay, nhìn như vậy lại khiến Mục Chân có cảm giác yêu thích không muốn buông tay
“Chậc chậc chậc
Chiếc này quá hợp với ta, sao lại muốn bán đi chứ
Thôi kệ, giữ lại tự mình thưởng thức đi, đợi sau khi trở về, sẽ không còn sờ được đồ tốt như thế này nữa.” Dưới sự kìm lòng không đặng, ta còn đối với chiếc đồng hồ hôn một cái thật kêu
Không khéo, cảnh tượng này lại bị Long Uyên, người quay lại để lấy phần thức ăn thứ hai, nhìn thấy vừa vặn
Thấy nữ nhân còn đang si mê nhìn vật nhớ người đối với chiếc đồng hồ đeo tay của hắn, Long Uyên thở dài một tiếng, chậm rãi thu hồi bước chân định tiến lên, rồi lại không động thanh sắc lặng lẽ rời đi
Đi đến boong thuyền, nam nhân chống hai tay mạnh mẽ, hai tay đặt trên hàng rào, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn qua mặt biển vô biên vô tận phía trước, có chút mặt ủ mày chau
Có lẽ nàng dây dưa mấy người khác thật sự chỉ muốn tìm một tòa núi lớn đáng tin cậy, cho nên mới đủ kiểu nịnh nọt bọn họ
Chỉ có đối với chính mình mới có cái loại tâm tư kia, vẫn yêu đến mức tiếp cận, là vì đối với một vật phẩm tùy thân của mình mà còn quý trọng như vậy, thậm chí..
Vì yêu mà không có được, còn xuất hiện nhân cách phân liệt
Những ngày này ác ngôn đối mặt, đều là đang muốn bắt rồi lại thả, rõ ràng ngụy trang tốt như vậy, lại chỉ vì một món đồ vật tùy thân mà khiến nàng phí công nhọc sức, lộ ra nguyên hình
Rốt cuộc phải yêu đến trình độ nào, mới có thể hèn mọn đến mức này
Cái gọi là những kinh lịch phóng đãng không chịu nổi, cũng đều là bắt nguồn từ việc chính mình không chịu tiếp nhận nàng
Không có được, cho nên liền lựa chọn phóng túng, lựa chọn thành toàn, lựa chọn mở ra lối riêng để nhờ gần hắn một chút xíu
Nếu không nàng làm gì mạo hiểm tính mạng bắt cóc bốn người khác, buộc bọn họ thu nàng làm tiểu đệ
Long Uyên chưa hề biết một nữ nhân thế mà có thể vì một người nam nhân mà điên cuồng thành dạng này, nhưng nàng có biết hay không, một nữ nhân ngay cả mình cũng không yêu, thì lại có người nam nhân nào sẽ yêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mục Vân Nhã đời này, nhất định là đã hỏng rồi
Bị một nữ nhân giống như nổi điên ái mộ, Long Uyên trong lòng chẳng những không cảm thấy tự hào, còn đặc biệt bực bội, về phần bực bội cái gì, chính hắn cũng không nói ra được rõ ràng
“Chiếc tàu biển chở khách định kỳ này đơn giản là tuyệt vời, ngay cả lều lớn đều có.”
Bên cạnh phòng bếp, trong một cái lều lớn, Mục Chân đi dạo một vòng đại khái, tiện tay lấy xuống một chút rau quả tươi mới, lại đến nơi hẻo lánh trong chum nước mò lên hai con cá to béo ném vào thùng nước
Nhìn con cá còn đập đập trên thân cá dính bèo tấm, bỗng nhiên lại là linh cơ khẽ động, thế là nắm lên một nắm bèo tấm bỏ vào trong thùng nước
Trừ Long Uyên ra, trong bốn người còn lại, địa vị cao nhất chính là Đế Thiên Hoàng, người này a, địa vị càng cao lại càng trọng mặt mũi
Hôm nay xem lão tử làm sao từ trên người hắn vớt ra mấy vạn điểm tích lũy
Lúc ăn cơm trưa, Long Uyên phát hiện trước bàn ăn quả nhiên có thêm chỗ ngồi của mình, liền càng thêm nghiệm chứng suy đoán của hắn, Mục Vân Nhã đã bị hắn gián tiếp “dỗ dành” tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xoa xoa mi tâm, thầm nghĩ “Thà rằng cứ theo dõi đi thì hơn”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mục Chân hôm nay cố ý sắp xếp vị trí của mình tại nơi gần Đế Thiên Hoàng nhất, quy củ ngồi xuống, an tâm chờ đợi mọi người đến
“Thơm quá a, Mục Vân Nhã, không thể không nói tài nấu nướng của ngươi coi như không tệ, nhiều như vậy đồ ăn thế mà thật bị ngươi cho..
Ưm
Món cá hấp ta gọi đâu?” Hoàng Phủ Tử Khuyết mặt âm trầm chỉ chỉ mặt bàn
Dựa vào cái gì chỉ lược bỏ món ăn hắn gọi
Mục Chân cười tủm tỉm: “Thịt kho tàu!”
“Vậy món phổi bò vợ chồng ta đâu?” Phó Đình Ngọc tìm không thấy món ăn mình vừa nghĩ nửa ngày, có chút không vừa ý, đây là lần đầu tiên ăn vào món rau trộn mỹ vị như vậy, làm sao lại chỉ làm có một lần kia thôi sao
“Thời gian gấp gáp, không làm được nhiều như vậy, mà lại liền trên bàn những món này, các ngươi ăn xong sao
Lãng phí lương thực là muốn bị trời phạt!” Mục Chân mặc kệ bọn họ có muốn nhập tọa hay không, thấy Đế Thiên Hoàng ngồi xuống, nhanh chóng xới cơm cho hắn
Đế Thiên Hoàng ngược lại không có ý kiến gì, mặc dù món ăn hắn gọi cũng bị giảm đi hơn mười món, nhưng trên bàn lại có mấy món chính đều là món hắn thích ăn
Hoàng Phủ Tử Khuyết lại đưa cổ cẩn thận đem tất cả đồ ăn lần lượt nhìn một lần, trừ Đế Thiên Hoàng được ưu đãi bên ngoài, mình gọi chỉ được làm một món, Phó Đình Ngọc cũng vậy, càng nhiều mấy món bọn hắn không có viết trong thực đơn
Khó trách vừa rồi tiến vào luôn cảm thấy có gì đó là lạ, nguyên lai là Long Uyên cũng đang ngồi ở trên bàn đâu, cho nên mấy món thêm ra kia là Long Uyên gọi sao
“A Uyên, là nàng bảo ngươi lên bàn sao?” Hoàng Phủ Tử Khuyết cố ý tăng lớn âm lượng, nói là nói với Long Uyên, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn về phía Mục Chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.