"Bốp
Bàn tay cụt ném tới dưới chân Giang Nguyệt Bạch, máu bắn tung tóe lên người nàng, toàn thân nàng run lên, lùi về sau nửa bước
Diệp Liên Y cười nói: "Đây là cái giá phải trả khi dám động vào đồ của bà đây
"Bành lão tam, con nhỏ này là thế nào
Phạm sẹo mụn hỏi
Bành Tam Dương cúi đầu khom lưng giải thích: "Nghe nói là đệ tử được chân nhân Kim Đan trong tông để mắt, bị liên lụy chuyện gì đó mà bị phạt, hai năm nữa sẽ được đón đi, còn là quản sự Trúc Cơ của Nội Vụ đường tự mình đưa tới, Thôi quản sự cũng nói, gọi ngài..
Phía sau, Bành Tam Dương không dám nói nữa, Phạm sẹo mụn khinh thường cười nhạo
Diệp Liên Y đi đến trước mặt Giang Nguyệt Bạch, một tay bóp cằm nàng, vặn mặt nàng lên
"Địa vị cũng không nhỏ, tuổi nhỏ đã luyện khí tầng bốn, đệ tử nội môn à
Giang Nguyệt Bạch cố nén khó chịu, cố làm ra vẻ sợ hãi
"Sư tỷ, ta không biết đây là mỏ của tỷ, thật mà..
Phạm sẹo mụn cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ nó địa vị gì, đã xuống mỏ thì là địa bàn của lão tử, lão tử muốn làm gì thì làm
Thằng Thôi Thịnh kia có giỏi thì tự mình xuống đây mà đòi người đi
Phạm sẹo mụn hung hăng tiến lên, lòng Giang Nguyệt Bạch căng thẳng
Diệp Liên Y đưa tay ra: "Chỉ là một đứa nhỏ thôi, huống hồ chúng ta về sau vẫn phải trở về tông môn, thêm chuyện không bằng bớt chuyện
Nói xong, Diệp Liên Y đưa tay về phía Giang Nguyệt Bạch: "Đưa túi trữ vật trên người đây
Giang Nguyệt Bạch vội vàng ôm lấy hông, lùi lại: "Ta..
ta trên người không..
không có gì..
"Muốn chết
"Phanh
Phạm sẹo mụn tung một cước, Giang Nguyệt Bạch cố ý không chống cự, bị đạp thẳng vào bụng, bay đụng vào vách đá rồi ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng đau như xé toạc, rên rỉ thống khổ
Diệp Liên Y cười trào phúng, đi đến cạnh Giang Nguyệt Bạch ngồi xuống, véo má nàng
Lòng bàn tay vuốt ve, móng tay từ từ cào xước lên mặt nàng, đau đến Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, trong hốc mắt tức khắc đầy nước
"Nha đầu, dưới mỏ có quy củ của dưới mỏ, chỗ dựa bên ngoài không đáng tin, mỗi ngày có bao nhiêu người chết ở đây, ngươi biết không
Diệp Liên Y giật lấy túi trữ vật bên hông Giang Nguyệt Bạch, lại sờ soạng khắp người nàng một lượt, chỉ có một bộ y phục mỏng manh và một bản "Đoán Thể Quyết", không còn gì khác
Sau đó, nàng xóa dấu ấn thần thức yếu ớt của Giang Nguyệt Bạch rồi quét qua túi trữ vật, không khỏi cau mày
"Nhiều ích cốc đan như vậy, chuẩn bị khá đủ đấy, đừng nói tỷ tỷ không chừa đường sống cho ngươi, để lại cho ngươi một bình ích cốc đan, không được đi lung tung, không được đụng vào đồ linh tinh, bớt gây chuyện biết chưa
Nếu ngươi sống sót về được thì đó là bản lĩnh của ngươi, còn nếu không sống được, thì đó là số phận
Giang Nguyệt Bạch cắn môi rơi nước mắt
Diệp Liên Y đứng lên, ra lệnh cho Bành Tam Dương: "Đưa nó đến cái đường hầm trong kia, muốn sống thì tự sinh tự diệt
"Ai, ta vốn cũng định đưa nó tới đường hầm đó
Bành Tam Dương cúi đầu khom lưng, giục Giang Nguyệt Bạch đi theo hắn
Giang Nguyệt Bạch cầm bình ích cốc đan, ấn vạt áo lên bộ Đoán Thể Quyết, khó nhọc đứng lên, quyến luyến nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trong tay Diệp Liên Y, nước mắt lã chã rời đi
Càng đi càng sâu, Giang Nguyệt Bạch bị Bành Tam Dương thúc đẩy vào một đường hầm mỏ tối tăm: "Ngoan ngoãn ở đây mà đợi, muốn ra ngoài cũng được, dám bén mảng sang đường hầm mỏ khác mà trộm mỏ, tao đánh gãy chân cho yêu thú ăn
Bành Tam Dương hả hê nhìn vẻ mặt sợ hãi bất lực của Giang Nguyệt Bạch, rồi cầm bó đuốc rời đi, bỏ mặc nàng ở trong bóng tối một mình
Ngay khi Bành Tam Dương vừa đi, nước mắt Giang Nguyệt Bạch còn vương, nỗi sợ hãi trong đáy mắt đã tan biến, trở nên bình thản lạ thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lau vết máu trên khóe môi và mặt, Giang Nguyệt Bạch nắm chặt bình ích cốc đan, châm lửa lên rồi đi vào chỗ sâu trong mỏ
"Chi chi
Mùi hôi thối cùng tiếng chuột kêu vang lên, Giang Nguyệt Bạch nín thở, ngọn lửa soi sáng, hàng chục con chuột cống vọt vào sâu bên trong, để lại một xác chết bị gặm nát bụng
Dạ dày cuộn lên, Giang Nguyệt Bạch cố nén tiếp tục đi vào, xác chết ngày càng nhiều
Nguyên vẹn, không nguyên vẹn, mục rữa, thành bạch cốt, hết bộ này đến bộ khác, khắp nơi đều là lũ chuột cống to bằng mèo con
Rẽ qua một khúc cua, Giang Nguyệt Bạch thấy tảng đá lớn đổ sụp chặn lối, dưới tảng đá xác chết còn nhiều hơn, chuột theo xác chết luồn lách qua rồi biến mất
Giang Nguyệt Bạch quan sát kỹ xung quanh, chỗ này tuy không có mỏ linh thạch, nhưng dấu vết đào bới không ít, nhất là hai bên chỗ đổ sụp, không thiếu những tảng đá rơi xuống
Xác chết hẳn không phải là bị ném đến đây sau khi chết, mà giống như nàng, bị đánh đập, rồi bị ép đến nơi này tự sinh tự diệt
Rất rõ ràng, Phạm sẹo mụn là bá chủ ở đây, có lẽ những chỗ khác còn có bá chủ khác, người ở dưới mỏ tự có cách sinh tồn của mình
Nếu nàng muốn sống sót, phải phụ thuộc vào bọn chúng, hoặc là trở thành bá chủ mới
Đáng tiếc, cả hai con đường đều không phù hợp với nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng quá nhỏ, sẽ không ai chấp nhận nàng, bây giờ nàng cũng chưa có thực lực làm bá chủ, chỉ có thể tìm đường khác
Giang Nguyệt Bạch ngồi xuống, ăn một viên ích cốc đan để dịu bớt cơn đau trong bụng, nhìn xung quanh, trong lòng hơi động
Vì sao chỗ đổ sụp lại nhiều xác chết hơn, còn đám chuột kia vừa rồi trốn đi đâu
Giang Nguyệt Bạch giẫm lên xương khô thịt nhão tiến gần chỗ đổ sụp, ngọn lửa trên cây đuốc bỗng lay động
"Có gió
Mắt Giang Nguyệt Bạch sáng lên, vội cầm đuốc tìm nơi có gió
Cuối cùng, nàng bò rạp người bên đống xác, đưa ngọn đuốc vào hang chuột, lửa liên tục lay động ra bên ngoài
Giang Nguyệt Bạch đứng lên, tung chiêu "Tịnh Trần Thuật", rồi chạy ra ngoài xem xét
Xác định không có ai qua lại, Giang Nguyệt Bạch trở vào cởi giày, lấy chiếc nhẫn bích ngọc, lấy ra trận kỳ phòng hộ trong tiểu viện của ông nội ra trải, ngăn cách sự dò xét và tiếng động
"Tiểu Lục, từ chỗ này chậm rãi xuyên qua, cho ta xem hang chuột sâu bao nhiêu
Ngọn đèn lồng màu xanh lục bay ra từ thức hải, ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu sáng một khoảng rộng
Tiểu Lục là quỷ đăng, có thể xuyên tường, nó làm theo lệnh của Giang Nguyệt Bạch từ từ xuyên qua hang chuột
"Hơi sâu đấy, nhưng đằng sau có vẻ có không gian lớn, có lẽ là một đường hầm mỏ khác, không đúng, có gió hẳn là thông ra bên ngoài, nhưng đây rõ ràng là lòng đất
Giang Nguyệt Bạch cẩn thận suy tư, thì thầm: "Mỏ Âm Sơn vốn dĩ địa thế đã cao, còn Thái Cổ Lôi Trạch là một vực sâu..
Giang Nguyệt Bạch quyết định đào thông nó
Nàng không vội ra tay, mà kiên nhẫn ở trong đường hầm mấy ngày, mỗi ngày đả tọa minh tưởng, đọc thuộc lòng "Cuồng Lôi Đoán Thể Quyết"
Bộ đoán thể pháp quyết này là sự kết hợp của tâm pháp và quyền pháp, mỗi lần vận công hành khí, lôi nguyên lực trong cơ thể tích tụ đến giới hạn chịu đựng, thì phải tu luyện quyền pháp này, tản lôi nguyên lực vào gân cốt da dẻ rồi lại tiếp tục tu luyện
Giang Nguyệt Bạch thử vài lần, tác dụng rất yếu, còn không bằng hiệu quả rèn luyện của "Ngũ Hành Quy Chân Công", nhưng "Ngũ Hành Quy Chân Công" không thể tiêu hao lôi nguyên lực, bộ đoán thể quyết này là bắt buộc phải học
Bành Tam Dương mỗi ngày đều đến nhìn nàng một lượt, khoảng nửa tháng sau, tần suất giảm dần, ích cốc đan của Giang Nguyệt Bạch cũng sắp hết
Đến ngày thứ hai mươi ba, Bành Tam Dương lại xuất hiện, Giang Nguyệt Bạch gào khóc cầu xin hắn mang mình ra ngoài
Bành Tam Dương mất kiên nhẫn, ném cho Giang Nguyệt Bạch một tấm bản đồ da dê thô ráp, bảo nàng tự lăn ra ngoài
Giang Nguyệt Bạch men theo đường đi, cố tình giả vờ như đã rời đi
Đến nơi khuất, nàng lấy bùa nặc tung đã chuẩn bị từ trước lẻn về đường hầm mỏ, bày trận phòng hộ, lấy chấn linh cuốc của Đào Phong Niên ra
Cuốc đào mỏ chỉ là cuốc tinh thiết bình thường, có dùng linh khí thúc ép vài lần mới đào được một khối đá, vừa tốn thời gian vừa hao sức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chấn linh cuốc của Đào Phong Niên là pháp khí cửu phẩm do hắn tự luyện chế, Giang Nguyệt Bạch một cuốc xuống, đã chấn nát tảng đá lớn thành những khối nhỏ đều đặn
Tiểu Lục lơ lửng một bên chiếu sáng, Giang Nguyệt Bạch xắn tay áo, vung cuốc không biết mệt, linh khí dùng hết thì ngồi đả tọa khôi phục ở bên cạnh xác chết
Ngày qua ngày đào không ngừng nghỉ mấy ngày, Giang Nguyệt Bạch vung mạnh cuốc, đá đổ sập, gió mạnh tạt vào mặt
Hương vị cỏ cây và đất bùn quen thuộc, cùng tiếng sấm mà lâu rồi nàng không được nghe thấy
Giang Nguyệt Bạch cúi người chui qua chỗ đổ, chớp nhoáng chiếu rọi, trước mắt là một thung lũng trong núi
Trời đất mờ mịt, âm phong gào thét thấu xương
Tiểu Lục bay phía trước dẫn đường, đi đến nơi cỏ hoang mọc um tùm, đá lởm chởm
Rừng trúc lộn xộn rậm rạp, lay động trong từng đợt âm phong, lá trúc khô héo rơi như mưa, phủ kín một lớp dày
Lá cây xào xạc, hoang vu lạnh lẽo
Giang Nguyệt Bạch tách cỏ hoang, dẫm lên lá khô đi lại ở nơi này, trong ánh sáng xanh mờ ảo, cứ như bước vào một chốn đào nguyên tiên cảnh của âm tào địa phủ
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy màn đêm u ám cùng kết giới đại trận, chứng tỏ nơi này vẫn nằm trong đại trận mỏ Âm Sơn, chỉ là không biết vì sao lại hình thành một khu vực kỳ lạ như vậy
Nàng nhanh chóng xem xét xung quanh, thung lũng này không lớn, ba mặt là núi vòng quanh, một mặt là vách núi, nằm trên sườn núi nào đó ở phía ngoài Âm Sơn
Trừ một ít quả dại tiểu thú, không có bất cứ thứ gì có giá trị, lối vào có dấu vết lửa đốt, xác nhận có người tra xét sau phát hiện là tử địa, liền đem lối vào nổ nát phong bế
Nói không chừng Diệp Liên Y bọn họ cũng biết nơi đây, cho nên không sợ nàng ở bên trong làm ra cái gì chuyện gây họa
Giang Nguyệt Bạch đi đến nơi vực sâu, kết giới quang hoa giữa không trung lấp lánh, phía dưới chính là vực sâu sấm sét
Biển mây đen mênh mông bát ngát ngang tầm mắt, vạn ngàn con rồng bạc lao nhanh gầm rú, như thiên binh vạn mã, mạnh mẽ không dứt
Biển mây khuấy động, khí thế bàng bạc
Giang Nguyệt Bạch tâm thần chấn động, chưa từng thấy qua uy thế thiên địa như vậy, trong lòng tựa như có cái gì đang cuộn trào
Nếu có một ngày, nàng phất tay liền có thể điều động vạn quân sấm sét, thì sợ gì Giả Tú Xuân Lâm Hướng Thiên hạng người
Đây là nơi chết, dưới đại trận không thể bay lên, muốn ra ngoài, chỉ có thể theo trong quặng mỏ đi trở về
Nàng liếc nhìn tất cả xung quanh, nhìn một chút liền cười, như tuyệt đường gặp được lối sống
Giang Nguyệt Bạch ngồi xuống, gỡ lá khô mục nát nắm lên một nắm bùn
Nàng là con gái của một sư tôn chuyên về canh tác linh thảo, cũng là hậu duệ của ba đời thợ mộc, đất bùn mục nát cùng một thung lũng rừng trúc này, chính là sinh cơ của nàng
"Tiểu Lục, từ hôm nay, chúng ta sẽ ở lại đây, che giấu tài năng, nằm gai nếm mật
(hết chương này).