Hoa Chước Đầu Bì khẽ run, ánh mắt theo bản năng đưa về phía khung cửa sổ
Nơi chân trời một tia chớp rực sáng lóe lên, mưa to tí tách rơi xuống, tựa hồ là điềm báo của một tai họa sắp tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bầu trời âm u qua ô cửa sổ nhỏ, mấy thanh song sắt cắt ngang chân trời, nước mưa nhảy nhót, từ trên bức tường cao lượn xuống, làm ướt con đường trước từ đường
Trong từ đường mờ ảo, pho tượng Phật ngày thường không ai mấy bận tâm, nay lại được Thúy Nhu thành tâm thờ cúng
Thúy Nhu ít đọc sách, chỉ khi trước đi theo Ngũ Tả Nhi, may mắn được vị chủ nhân tốt bụng ấy mà học được vài chữ
Nhưng nàng vẫn không nhận ra danh hiệu của pho tượng Phật này
Nàng quỳ gối đã lâu, thân thể cứng đờ, không chút nhúc nhích, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mãi mới nhận ra bên ngoài trời đang mưa
Thúy Nhu quỳ gối trên bồ đoàn, sau một hồi lâu, mới chống đỡ tấm thân cứng nhắc đứng dậy, từng bước một đi về phía góc tường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên mặt đất có một vũng nước đọng lại, từ ô cửa sổ nhỏ trên cao, nước mưa không ngừng lọt vào, tí tách rơi xuống vũng nước
Thúy Nhu quỳ xuống, cúi thấp đầu, vũng nước chỉ phản chiếu thân hình mơ hồ của nàng, làm sao có thể rõ ràng được
Nàng cũng không dám mơ ước, chỉ nâng đôi tay bị đánh đến sưng vù, chỉnh lại mái tóc ban ngày bị xáo trộn
Gương mặt sưng phù, không còn dễ nhìn, nhưng nàng cũng không màng, cắn nát ngón tay, dùng giọt máu quy củ bôi quanh viền môi
Sau đó, nàng đưa ánh mắt trống rỗng nhìn xuống vũng nước vốn chẳng đủ lớn để phản chiếu rõ khuôn mặt nàng, khẽ mỉm cười
Bát cô nương là người tốt, nhìn ra nàng không còn muốn sống, liền liên tục an ủi, cầu xin bao nhiêu người cũng không thể thay đổi được số phận của nàng
"Mong rằng Bát cô nương sau khi ta chết, cũng đừng quá đau lòng," Nàng nói câu này, chẳng biết là nói với ai, suy nghĩ một hồi, nàng quay đầu lại, nhìn pho tượng Phật Kim Thân phía sau lưng, ánh mắt trống rỗng, "Thúy Nhu sinh ra mệnh tiện, không gánh được sự đau lòng của người khác
"Nếu như trước kia, khi Ngũ Tả Nhi bặt vô âm tín, ta sớm đi theo cùng, thì cũng không rơi vào kết cục như bây giờ
Trách Thúy Nhu vụng về, mấy năm trôi qua vẫn cứ nghĩ Ngũ Tả Nhi nhất định còn sống, cho dù chết cũng phải tìm được hài cốt, Thúy Nhu sẽ thờ cúng cả đời
Ai ngờ bây giờ, Thúy Nhu quá ngu quá đần, lại..
lại còn làm hỏng danh tiếng của Ngũ Tả Nhi..
Nhiều năm như vậy, lại nuôi ra một tiện nô ăn cây táo rào cây sung, thay đổi thất thường như ta
Thúy Nhu nhắm mắt lại, đôi mắt vốn đã khô cạn nước mắt nay lại trào ra, "Thúy Nhu lại ăn nói vụng về..
nói không rõ, một hồi xuống tới, chính mình cũng không biết có phải hay không trong mơ đã làm cái chuyện tang lương tâm kia, thôi
Thôi hết
Nếu lúc này xuống dưới địa phủ còn có thể gặp lại Ngũ Tả Nhi, ở địa phủ hầu hạ Ngũ Tả Nhi, Thúy Nhu cũng cam tâm..
Trước kia nàng bị bán, người Nha tử dẫn theo mấy nha đầu dạo Ninh Châu phố xá ngõ hẻm
Năm đó, nàng bị bệnh vào mùa đông, Nha tử thấy nàng sắp chết, nắm tay nàng đứng dậy, chỉ nói:
"Ta cũng không phải hạng người vô tâm, ngươi cũng thấy rõ, người nhà đều ăn cùng một thứ cơm, ngủ cùng một chỗ
Riêng chỉ có một mình ngươi bệnh, không trách ta được, chỉ đổ thừa chính ngươi mệnh tiện
Ta làm người tốt đến cùng, cho ngươi thêm lần cuối này, hôm nay ta chỉ dắt theo mình ngươi, nếu ngươi đến trưa mà vẫn chưa có người mua về, vậy cũng đừng trách ta nhẫn tâm
Thúy Nhu bị Nha tử nắm sợi dây vải kéo đi, cũng chính là buổi trưa ngày hôm đó
Nha tử sợ lạnh, cứ ồn ào không bán được, mệnh đến vậy, muốn dọn hàng, nhưng lại cứ trùng hợp thế
Năm đó, Ngũ Tả Nhi vẫn còn là một tiểu nữ oa, thấy nàng đáng thương, liền mua nàng về
Nghĩ đến chuyện cũ, Thúy Nhu khóc thành người đẫm lệ, "Chính là Thúy Nhu thực sự trong mơ đã mơ màng đối với Lục ca mà làm chuyện nghiệt ngã đến mức giết chết người
Đến Địa Phủ không còn hình người, nô biến thành đầu trâu mặt ngựa, biến thành chó để hầu hạ ngài, Ngũ Tả Nhi, nô đến Địa Phủ, cũng hầu hạ ngài
Nàng nước mắt rơi như mưa, vội vàng đứng dậy tìm dây thừng, lại gấp đến đầu đổ mồ hôi
Ban ngày nàng còn thấy trong từ đường có vài sợi dây thừng, hiện giờ không biết sao lại không thấy đâu cả
Sợi dây vốn là đoạn, tựa như bị người dùng kéo cắt đứt
Ánh mắt Thúy Nhu quét một vòng lớn
Không biết từ lúc nào, dưới pho tượng Phật Kim Thân kia, lại xuất hiện thêm một sợi dây thừng màu trắng
Cầm lên, đâu phải là dây thừng trắng đâu
Rõ ràng là một dải lụa trắng, tim nàng đập thình thịch, liếc mắt nhìn pho tượng Phật Kim Thân, chỉ coi như pho tượng này niệm tình một lòng trung thành của nàng mà ra tay giúp đỡ
Đôi tay nàng run rẩy, giẫm lên chiếc ghế gỗ đã vỡ, ném dải lụa trắng không biết từ đâu tới lên xà nhà, nắm lấy một bên rủ xuống, buộc lại một cái nút thật chặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến giờ phút sinh tử, ai mà không sợ hãi
Thúy Nhu toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt dải lụa trắng, cổ mấy lần muốn thò vào vòng tròn, lại mấy lần sợ hãi rụt đầu lại, cuối cùng thì thở dốc, nhắm mắt rơi lệ, cổ tựa vào dải lụa, mũi chân đang muốn đạp đổ chiếc ghế đá, lại thấy trên mặt đất, không biết từ lúc nào lại có một vật nàng chưa từng thấy nằm đó
Chỉ sợ là vừa rồi nàng nhặt dải lụa kia cùng nhau làm rơi ra, mãi không chú ý, vậy mà hiện giờ lại nhìn thấy
Ánh mắt nàng nhìn thẳng, không biết thế nào, vật nhỏ ấy cứ quẩn quanh trong đầu nàng, khiến nàng chậm chạp không chịu đá đổ chiếc ghế
Giằng co hồi lâu, Thúy Nhu buông tay nắm dải lụa, nhảy xuống ghế, nhặt vật nhỏ kia vào tay
Đúng là một chiếc túi tiền hình bé con phúc thọ bị rách một nửa
Trong phủ nhiều hài tử, chỉ sợ là tiểu oa nhi nào đó không cẩn thận đánh rơi ở chỗ này
Thúy Nhu sờ lên, chỉ cảm thấy trên chiếc túi tiền màu trắng, thêu hình khuôn mặt tươi cười phúc hậu màu đỏ, đang cong cong mỉm cười với nàng
Không biết có phải là vì đã đến giờ phút sinh tử, Thúy Nhu cả đời làm người trung thực, quy củ, vậy mà giờ phút này như có quỷ sứ thần sai, nàng mở chiếc túi tiền ra, chỉ thấy bên trong trống không, chỉ có một tờ giấy
Mở ra xem xét, trên tờ giấy, nét chữ thanh tú lại có vài phần mềm mại của trẻ con, viết một dòng chữ:
Làm người đó
Phải đi đến một khắc cuối cùng
Chưa đến khắc cuối cùng nhìn thấy liễu ám hoa minh tuyệt đối không thể nhận thua nha
Cố gắng lên mà nha
Phía sau còn vẽ một khuôn mặt tươi cười cong cong giống như bé con phúc thọ kia, như đang mỉm cười với nàng trên tờ giấy này, thân thiết lại trìu mến
Khóe mắt Thúy Nhu gần như ngay lập tức bị nước mắt làm nhòe đi, nàng ôm chiếc túi tiền kia ngồi xổm xuống nức nở
Khiến nàng chẳng hề nhìn thấy, trên pho tượng Phật Kim Thân trước mặt, xoáy lên một vòng khói xanh mờ ảo
Khói xanh ấy lượn lờ trên chiếc túi tiền Thúy Nhu đang nắm chặt, rồi từng sợi bay tản ra ngoài qua cánh cửa lớn từ đường đang đóng chặt.