"Làm sao
Hứa Như Ý hỏi
"Chốc nữa nếu Lương phủ dọn lên óc khỉ cho chúng ta, ta e rằng không nên ăn thì hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoa Chước nghĩ, cái óc khỉ này rõ ràng có vấn đề, nàng đã xem không dưới một trăm tám mươi bộ phim kinh dị, nếu không tự tìm đường chết thì sẽ không chết đâu
"Ừm
Ba người đồng tình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến tối muộn, hạ nhân của Lương phủ gọi các nàng đến chính đường dùng cơm
Lương phủ tọa lạc tại một vùng hẻo lánh của Ninh Châu, thuộc hàng cao môn đại hộ ở đó
Ba vị lão gia đã phân gia từ sớm, nhưng vẫn ở gần nhau
Đại lão gia Lương Trường Quân, hơn 30 tuổi đã thi đỗ cử nhân không lâu sau liền thăng chức là Huyện lệnh Lê Dương
Nhị lão gia Lương Thứ thờ phụng Phật giáo, làm nghề buôn vải vóc, hầu hết vải vóc của Ninh Châu đều xuất xứ từ Lương gia
Tam lão gia Lương Mạt thì lại vô năng, ngày thường chỉ biết nịnh bợ hai người ca ca, cuộc sống cũng coi như thoải mái
Chủ nhân đã mời ngự quỷ sư, chính là đại lão gia Lương Trường Quân
Còn Lương Trường Quân này..
Bốn người cầm theo đèn lồng, khi trông thấy cánh cửa linh đường sáng trưng, người ngồi đầy kín, Hoa Chước có chút nghẹn lời
Lương Trường Quân vô cùng háo sắc
Trong kịch bản, Hoa Chước vẫn còn nhớ rõ, Lương Trường Quân tổng cộng nạp 13 phòng di nương, năm nay tuy mất hai đứa hài tử, nhưng vẫn còn hơn mười hài tử nữa..
Cả Lương phủ đầy ắp người, toàn là nữ nhân và hài tử, đông đến mức gần như không chen nổi
"Ai
Mấy vị đại sư
Người nam nhân trung niên mặc tố y phát hiện ra các nàng
Lương Trường Quân vô cùng lễ phép, đứng dậy, bảo bọn nhỏ đều phải giữ yên lặng
Đến trước mặt Hoa Chước cùng ba người khác, hắn mỉm cười nói, "May mà các ngươi đã tới, không thì cái tháng bảy âm lịch này
Bọn nhỏ cũng không dám ra ngoài ăn cơm
Theo ta, cứ ở lì trong phòng chẳng phải bệnh tật sẽ không còn lợi hại nữa sao
Không ít hài tử đang vây quanh ở cửa linh đường chơi đùa, vòng hoa cùng ngựa giấy, đồng nam đồng nữ đều đã được dời ra ngoài
Trong linh đường đốt hương hỏa, gió âm thổi qua, hun khói lửa cháy khiến những chiếc đèn lồng treo trên hành lang đung đưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cửa ra vào bày mười mấy tấm bàn, các nữ quyến mặc áo trắng ngồi chung một chỗ trò chuyện, thỉnh thoảng lại gọi đám nhỏ cũng toàn thân áo trắng chạy chậm lại, đừng có chạy lung tung
Hoa Chước trông thấy Lương Thiện Uyên
Nàng cũng mặc tang phục trắng, càng làm nổi bật mái tóc đen nhánh, làn da trắng bệch bất thường, ngồi giữa đám người, trông nàng như một con quỷ vừa bước ra từ giữa đám đông
Thế mà nàng lại đang cùng một tiểu nữ hài bên cạnh chơi lật hoa thằng
Lương Thiện Uyên dùng ngón tay linh xảo lật một đường, rồi xoay người, đưa hình hoa thằng trên tay cho cô nương ngồi bên cạnh đang đeo mặt dây chuyền Phật
Hứa Như Ý nghe lời Lương Trường Quân nói, không đồng ý, "Huyện lệnh đại nhân, tháng bảy âm lịch quỷ môn mở rộng, tuy quỷ hồn có Thổ Địa Thành Hoàng quản chế, lại bị luật pháp của trời xanh ngăn cấm, nhưng tiểu bối quý phủ vốn dĩ đã mang bệnh, lại tới tham gia tang lễ, không ổn
Vẫn là phải bảo hạ nhân trông nom, mau chóng đưa chúng về nghỉ ngơi
Lương Trường Quân vội vàng gật đầu xác nhận, chào hỏi hạ nhân mau chóng đưa bọn nhỏ trở về nghỉ ngơi
Bọn nhỏ vừa đi, linh đường liền yên tĩnh
Hứa Như Ý cùng mấy người khác nhập tọa
Hoa Chước cảm thấy ngồi cùng Lương Trường Quân và mấy người con trai của hắn thật vô vị, liền chọn một chiếc ghế, mang theo Thính Lan ngồi vào bàn nữ quyến, nhìn Lương Thiện Uyên và cô nương mang mặt dây chuyền Phật từ thiện kia chơi lật hoa thằng
Lương Nam Âm nhìn nàng một cái, hiền lành mỉm cười với nàng
Hoa Chước cảm thấy nàng thật đáng yêu, đành chịu đựng nỗi đau lòng mà lườm nàng một cái, hừ lạnh một tiếng
Lương Nam Âm nhíu mày, biết nàng ngạo mạn, nhưng không nghĩ lại đến mức như vậy, đến cả việc chủ động chào hỏi cũng không ổn
Đúng lúc này, Lương Thiện Uyên lật xong hoa thằng trên tay nàng, lại xoay người, đưa hoa thằng trên tay cho Hoa Chước
"Ngũ tỷ tỷ
Lương Nam Âm dùng hơi thở khẽ nói, Hoa Chước cũng sững sờ
Chỉ thấy đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ cong cong mỉm cười với nàng, những ngón tay trắng bệch quấn lấy sợi dây hồng, đỏ trắng bắt mắt, đưa đến trước chân nàng
Mang theo một mùi thuốc đắng chát
Những người khác trên bàn liếc thấy động tĩnh bên này, người nói chuyện trước tiên là chủ mẫu Lý phu nhân
"Cô nương từ Trường An đến sao
"Ân
Hoa Chước gãi gãi mặt
Nàng đã lâu không chơi lật hoa thằng, ngón tay ôm lấy sợi dây đỏ, vô tình lướt qua làn da Lương Thiện Uyên, một mảnh lạnh buốt
Nàng tốn sức lật hoa thằng, rồi lại lật hỏng đến mức kém cỏi về tay mình
Ngẩng đầu không nhịn được cười, để lộ hai chiếc răng mèo, đưa hoa thằng trên tay mình ra
Bỗng thấy Lương Thiện Uyên cũng đang cười, nụ cười có chút cổ quái
"Trường An tốt," Lý phu nhân nói, nhìn hai người cứ lật hoa thằng qua lại, "Uyên nhi, con cùng muội muội này thật hợp nhau sao
"Vâng, rất hợp nhau, mẫu thân
Ngón tay lạnh buốt của Lương Thiện Uyên lật qua hoa thằng, trong lúc lơ đãng, lướt qua mu bàn tay ấm áp của Hoa Chước
Quả nhiên là vậy
Hắn không đoán sai
Cơn đau đớn ngưng tụ khắp toàn thân dường như nhất thời tan biến, khiến hắn lập tức cảm thấy như mình từ Luyện Ngục leo về nhân gian, không còn là quỷ, mà trở thành một người thực sự, giống như tất cả loài người
Vì sao
Là lừa dối sao
Lương Thiện Uyên khẽ nhắm đôi mắt đen kịt tràn đầy cảnh giác cùng sát khí, trên tay, nhưng vẫn kiên trì đưa hoa thằng cho nàng
Nhưng Hoa Chước lại không nhận nữa
Rời xa sự chạm của đầu ngón tay ấm áp của thiếu nữ, cơn đau vừa rời đi lại như thủy triều nuốt chửng hắn
Bừng tỉnh như vừa tỉnh giấc mộng đẹp, Lương Thiện Uyên không kìm được ngẩng đầu, liền thấy thị nữ của nàng đang gắp thức ăn cho nàng ăn, đút vào miệng thiếu nữ, làm đôi môi đỏ của nàng trở nên bóng loáng
"Hợp nhau
Ta cùng ngươi không thể nào hợp nhau được," Hoa Chước nhai thức ăn, trong hai mắt mang theo kiêu căng, nàng cũng không thể nào quan hệ tốt với Lương Thiện Uyên được
"Ngươi cho ta cảm giác tâm tư nặng nề, không đơn giản, ta ghét nhất người như ngươi
Thiếu điều là ngươi đừng đến trước mặt ta, chơi cái hoa thằng mà tự coi mình là gì
Hoa Chước nghe thấy trong đầu vang lên tiếng âm đức Cộng 15, có chút lo lắng, không biết nên tặng Lương Thiện Uyên chút vật gì, để lương tâm mình được an bình
Có ai lại nói như vậy không
Tiếng trò chuyện của các nữ quyến chợt ngừng lại
Lương Thiện Uyên dù sao cũng là do chủ mẫu Lý phu nhân nhận nuôi
Lý phu nhân vốn có một trai một gái, lần lượt là Lương Thiện Nhân và Lương Thiện Uyên
Mấy năm trước, con gái bà mất tích, bà mới nhận nuôi người bây giờ, cũng lấy tên gọi Lương Thiện Uyên
Tuy là nhận nuôi, nhưng coi như mất mà được lại, trong phủ đều kính trọng Lương Thiện Uyên
Dương thị, người di nương giống như chó săn kia, đang định mở miệng, thì đám hạ nhân bưng đồ ăn lại nối đuôi nhau mà vào, kịp thời ngăn chặn một trận náo loạn
Mạnh Thu Từ cũng đã đến
Tất cả đồ ăn được mang lên trước đều là món chay, bày thành một vòng bên ngoài, sau đó mới bắt đầu dọn đồ ăn mặn.