Vũ khí trạng thái sẽ chịu ảnh hưởng từ trạng thái của chủ nhân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Luyện Nay dần dần chìm giọng, “Sau này ta biến thành cái rìu của bà chủ chuyên chặt heo, nhưng tay nghề bà chủ chẳng ra sao, khiến ta chỗ nào cũng đau nhức
Sau đó thì sao ư… Ông chủ cứ nằm liệt giường không dậy nổi, cho đến một ngày, hắn đột nhiên nói muốn uống canh sườn heo.”
“Bà chủ lập tức làm thịt con heo đó, con heo bị bắt là con khỏe mạnh và được nuôi tốt nhất trong chuồng, ta cứ thế mà cắt cổ họng của nó…” Luyện Nay nói, “Nhưng canh sườn chưa kịp nấu xong thì ông chủ đã ra đi rồi.”
Ninh Như mặt đầy thất vọng, “Thật đáng tiếc…”
Yến Chỉ Xuyên suy nghĩ hồi lâu, hỏi, “Các ngươi hẳn là có thể cảm ứng được trạng thái của chủ nhân chứ
Lúc ông chủ qua đời, có thể nói rõ chính xác hơn một chút được không?”
“Ngươi nói như vậy…” Luyện Nay hồi ức nửa ngày: “Tựa như ngay khoảnh khắc ta hung hăng chém vào yết hầu con heo kia, liên kết với ông chủ liền ‘ba’ một tiếng —— đứt mất rồi.”
Ninh Như khẽ giật mình
“Thì ra là thế.” Yến Chỉ Xuyên rủ mắt xuống, tựa hồ đang trầm tư điều gì
Luyện Nay thở dài, hỏi: “Các ngươi còn gì muốn hỏi không?”
Ninh Như nhìn về phía Yến Chỉ Xuyên, hắn cùng nàng lắc đầu, nàng nhân tiện nói lời cảm ơn, “Tạm thời không có, đa tạ ngươi, Luyện Nay.”
“Được thôi, vậy ta đi phơi nắng đây, nói vậy, cũng đã lâu không giết heo rồi.” Luyện Nay vươn vai, thân ảnh và giọng nói dần dần biến mất, mang theo chút hương vị tang thương, “Thật đúng là có chút hoài niệm.”
Yến Chỉ Xuyên nhìn theo hướng Luyện Nay biến mất, nói “Xem ra quả nhiên không phải là thực hiện nguyện vọng đơn giản.”
Ninh Như ừ một tiếng, “Dù sao thì diễn biến phía sau cũng quá quỷ dị…” Hắn ngước mắt, hỏi: “Cho nên còn chưa từ bỏ sao?”
Ninh Như bỗng khựng lại, biết Yến Chỉ Xuyên đang cảnh cáo nàng đừng tự đặt mình vào nguy hiểm, nàng ấp úng nói: “Vẫn chưa thể kết luận, việc này còn chưa làm rõ hoàn toàn mà.”
“Chuyện ngươi muốn làm, nhất định phải dựa vào Yêu Thần mới làm được đúng không?”
“Đúng vậy.” Ninh Như nói, “Ví như ngươi mười mấy tuổi liền gặp một kiếp, cứ thế mà mất mạng, vậy phải làm sao
Đây chính là Thiên Đạo mà.”
Yến Chỉ Xuyên nghe xong, lại khẽ bật cười, trong mắt tràn đầy sự không sợ hãi, “Cái này có gì khó, Thiên Đạo muốn diệt ta, ta trước diệt Thiên Đạo chẳng phải tốt hơn?”
Lời này ngông cuồng như đứa trẻ mới lớn, nhưng Ninh Như nhịn không được bị ánh mắt hắn hấp dẫn
Chỉ thấy thiếu niên mang theo chút bệnh tật rất nhỏ, sắc mặt tái nhợt, nhưng con ngươi sắc bén như chim ưng, đôi môi mỏng nhẹ cong, phối hợp với lời nói ngông cuồng, cả người toát ra vẻ hăng hái
“Làm sao?” Chú ý tới ánh mắt ngẩn ngơ của nàng, Yến Chỉ Xuyên hỏi, giữa hai đầu lông mày nhiễm lên vẻ bực bội
Ninh Như lấy lại tinh thần, ý đồ lừa gạt, “Không có, không có, chỉ là…”
“Vậy ngươi cả ngày nhìn ta làm gì.” Hắn ngữ khí càng thêm khó chịu
Thấy hắn lại cứ truy hỏi không tha, dọa người như thế, Ninh Như đành phải ấp a ấp úng nói, “Chỉ là… Vừa rồi ngươi như thế, phong nhã khí độ thật tốt.” Thiếu niên hơi trừng to mắt, khí thế bức người từ từ tiêu tan, ngược lại thay vào đó là một vẻ lúng túng không tự nhiên
Tiếp theo một cái chớp mắt, hắn nhếch môi, quay người bước nhanh lên phía trước, ngữ khí cứng nhắc, “Hỏi thăm xong rồi, có thể đi về chưa?”
“A, tốt.” Ninh Như đi theo hắn vài bước, nghĩ đến điều gì, đột nhiên giương lên nụ cười, “Đúng rồi, ngươi đi theo ta.”
Ninh Như lật lòng bàn tay, niệm chú ngữ, lòng bàn tay sinh ra một đoàn Bạch Đoàn như cây bông, nàng xoa bóp vài lần, làm cho nó chắc lại, rồi ném xuống chân
Bạch Đoàn trên mặt đất càng lúc càng lớn, Ninh Như thử đạp lên, thấy rất vững, liền nhảy lên, lại quay đầu gọi một tiếng tiểu xà
Yến Chỉ Xuyên chần chờ một lát, cũng đạp đi lên
“Đây là thuật gì vậy?” Ninh Như thăm dò hỏi: “Có phải ngươi muốn ta dạy cho ngươi không
Phải trả học phí đó nha.” Thiếu niên quay đầu đi, không lên tiếng
“Tự ta sáng tạo ra đó, ta là xem một bộ thoại bản thú vị tên là ‘Doraemon’ mà sinh ra linh cảm.”
Yến Chỉ Xuyên: “Tự sáng tạo?”
“Ánh mắt của ngươi là không nghĩ tới đúng không, hừ, ta đã nói ta rất lợi hại mà.” Ninh Như khoanh tay, cười giới thiệu, “Ngươi nhìn xem, chân đạp Bạch Vân, nhãn quan vạn vật, bầu trời như đại dương mênh mông, mà chúng ta như đang đi thuyền trên thiên không, nghe thật lãng mạn đúng không?”
Ánh mắt của thiếu niên rơi xuống mặt nàng, lời nói tuy cổ quái, nhưng lại ngoài ý muốn cảm thấy bộ dáng tự tin giới thiệu của nàng đặc biệt thuận mắt, hắn khẽ cười một tiếng, “Ý tưởng cổ quái.”
“Không có chút lãng mạn nào cả.”
Ninh Như: “Đúng rồi, ngươi nhìn xuống xem.” Thiếu niên đi theo ánh mắt, chú ý tới cảnh tượng bên dưới, trong mắt lóe lên vẻ ao ước và kinh ngạc
Vừa rồi không thể thấy rõ, hiện giờ từ chỗ cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh Kiếm Lăng, nó vô cùng rộng lớn, đang bềnh bồng trên mặt đất, đứng sừng sững những thanh kiếm với hình thái khác nhau, mỗi thanh kiếm đều lóe ra kiếm quang của riêng mình
Ninh Như khống chế Bạch Vân dưới chân hạ thấp độ cao, nhìn thấy đôi mắt sáng lên của hắn, cười nói: “Kiếm Lăng này có vô số thanh hảo kiếm
Ngươi nếu thích có thể…” Bộ dáng này, thật sự giống như đứa trẻ đi dạo cửa hàng đồ chơi, hoàn toàn không giấu được khát khao trong lòng
Khoảnh khắc này, nàng đột nhiên muốn thỏa mãn hắn, cho hắn món đồ chơi mà hắn muốn
Mặt thiếu niên biến sắc, cắt lời nói, “Lại có tâm tư gì.”
Ninh Như khựng lại, tấm lòng từ mẫu vừa phát ra trong nháy mắt dừng lại
Nhìn xem, lại tới rồi, Yến Chỉ Xuyên có vay có trả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Dĩ nhiên không phải, ta đây là hữu hảo hỏi ngươi có cần một thanh kiếm không, ngươi nhìn xem, cầm kiếm chẳng phải rất đẹp trai sao.” Ninh Như khoa tay múa chân một phen
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Chỉ Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Không cần kiếm, ta cũng vẫn có thể xử lý địch nhân.”
“Đây là Kiếm Lăng của Thanh Tâm Tông, có hàng ngàn vạn thanh hảo kiếm, tất cả mọi người đều có thể lấy được thanh kiếm mình ngưỡng mộ trong lòng.” Thiếu niên thu hồi ánh mắt, một bộ dáng “ta không cần lòng tốt của ngươi”, đối đáp, “Ta chán ghét sự giống nhau.”
Tuyệt đối không hề thẳng thắn chút nào
“À ta biết rồi ——” Ninh Như cố ý kéo dài âm, đổi sang một cách khác, “Ngươi không phải sợ mình không rút được kiếm ra đó chứ?”
Thân thể Yến Chỉ Xuyên cứng đờ.