Nghịch Đồ Hắc Xà Thích Dĩ Hạ Phạm Phượng

Chương 79: Chương 79




Thiếu niên lại thêm động tác trong tay, âm thanh mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: “...Tên.”
Ninh Như Dã ngồi xổm xuống, hỏi: “Ngươi từ đâu đến, tên gọi là gì?”
Yến Chỉ Xuyên nói: “Không muốn chết thì nói thật.”
Ninh Như chú ý tới thiếu niên trên tay liều mạng, khuyên nhủ: “Ngươi đừng dùng sức như vậy, người ta nói không ra lời.”
“Nói không ra lời thật thì thà không nói.” Yến Chỉ Xuyên mang đầy vẻ lạnh lẽo, hoàn toàn là bộ dáng âm lãnh của một kẻ phản diện
Nữ tử bị ghì đến bờ môi trắng bệch, run giọng trả lời: “Ta, ta tên… Từng Nguyệt…”
Từng Nguyệt
Ninh Như nghe xong, cứ đứng bất động tại chỗ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng phải đây là..
Yến Chỉ Xuyên hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nới lỏng lực một chút, mặt lộ vẻ vô ý nhưng thực ra là cố ý nói với Ninh Như: “Ta đâu có biết gì về nữ tử tên Từng Nguyệt, nàng đang nói dối.”
“Không… Nàng đích xác đã sớm quen biết ngươi, ngày đêm bầu bạn.” Ninh Như chậm rãi nói
“Ta mới không có...!” Yến Chỉ Xuyên nhíu chặt lông mày, lại nói ra từng chữ như máu rỉ vì căm phẫn: “Ninh Như, ngươi thà tin tưởng nàng có ý đồ xấu nói xấu, cũng không tin ta trong sạch?”
Ninh Như đối với việc Yến Chỉ Xuyên đột nhiên cực lực chứng minh sự trong sạch của mình thì không mấy hiểu, “Cái này, cái này đâu có liên quan gì đến sự trong sạch mức nào a…”
“Ta một người nam nhân, bị người nói xấu cùng nữ tử lạ mặt ngày đêm bầu bạn, không nên phẫn nộ sao?”
Ninh Như trợn mắt nhìn, “Tiểu xà, ngươi còn chưa kịp phản ứng sao
Nàng là kiếm linh của ngươi a.”
“Kiếm linh của ta?” Yến Chỉ Xuyên nhìn về phía Từng Nguyệt, “...”
A, hình như hắn đích xác có một thanh kiếm tên là Từng Nguyệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứ, hơi quá kích động rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
*
Theo lời Từng Nguyệt, nàng đã sớm sinh ra ý thức khi còn là kiếm linh, gần đây mới có thể hóa thành nhân hình
Vừa hóa thành nhân hình chưa thuần thục, nàng chỉ cảm thấy đói bụng, thế là liền lần theo mùi thơm của thức ăn, ăn hết sạch đồ ăn của A Sưu
Ninh Như cùng Yến Chỉ Xuyên ở trong viện trò chuyện với nhau, còn A Sưu thì như một cai tù hung dữ nhìn chằm chằm Từng Nguyệt
Ninh Như suy nghĩ rồi nói: “Kiếm đích xác sẽ thai nghén kiếm linh, hóa thành hình người là công lực của ngươi gần đây tiến xa, là chuyện tốt.”
Yến Chỉ Xuyên ngữ khí nặng nề nói: “...Ta cũng là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên cái gì?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy hình người của nàng.” Yến Chỉ Xuyên tức giận nói, quay đầu, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, “Đích xác ta cùng kiếm xem như ngày đêm bầu bạn, nhưng cùng nàng thế này nói chuyện, cũng là lần đầu tiên, ngươi đừng tùy tiện hiểu lầm gì.”
Ninh Như gật đầu, “Biết rồi biết rồi, ta tin ngươi trong sạch.”
“...Biểu cảm thật qua loa, nhưng ta mới không muốn bị hiểu lầm.” Hắn thấp giọng nói, “Nhất là ngươi.”
“Vì sao?” Ninh Như lúc trước cho rằng Yến Chỉ Xuyên là để ý mặt mũi của mình, nhưng nghe được bốn chữ “nhất là ngươi” sau đó, liền phát giác được có phải chăng vì mình đối với hắn quan trọng hơn, cho nên hắn mới phản ứng rất lớn, không muốn bị hiểu lầm
“Bởi vì...!” Yến Chỉ Xuyên nhìn về phía mặt nàng, trên mặt Ninh Như mang theo nét hưng phấn, hắn mấp máy môi, lại đem lời nói cường ngạnh nuốt vào cổ họng, “Ai biết ngươi sẽ nói với ai.”
“Ta không phải người nhiều chuyện như vậy đâu.” Không nghe được đáp án mong muốn, biểu cảm Ninh Như có chút ủ rũ, “Vả lại ta có thể nói với ai.”
Yến Chỉ Xuyên hừ lạnh một tiếng, nâng cằm lên, “Có nhiều lắm không phải sao, tên đồng môn đó, con yêu heo đó.”
“Ta cùng bọn hắn nói chuyện của ngươi làm gì nha.” Ninh Như cười khổ không được nói, câu chuyện nhất chuyển, “Bất quá, Từng Nguyệt cùng trong tưởng tượng của ta không giống lắm, có chỗ nào không phù hợp.”
Nàng mơ hồ nhớ kỹ, trong nguyên tác, tính cách Từng Nguyệt ôn hòa nhút nhát, sau khi hóa thành hình người chỉ dám ngoan ngoãn đi theo sau lưng nam chính, về sau vì nam chính, tính cách mới dần dần kiên cường quả quyết lên
Về phần tướng mạo Từng Nguyệt, cũng như thanh kiếm lạnh lẽo như trăng của nó, dáng dấp trong sáng ôn hòa, giống một đóa hoa trắng thuần khiết
Nhưng Từng Nguyệt xuất hiện trong viện của bọn hắn lại có tính cách bạo dạn nhiệt liệt, khí chất hoàn toàn khác biệt so với trong sách
“Đích xác rất không phù hợp.” Yến Chỉ Xuyên một mặt ghét bỏ, hắn nhìn Từng Nguyệt chỗ nào cũng không vừa mắt
“Tóm lại có chuyện gì ngươi cũng kịp thời nói cho ta biết, giống như kiếm linh dị biến, khi dùng kiếm mất kiểm soát… Không cần tự mình chịu đựng, biết không?”
Thiếu niên nghe xong đoạn nói này, con ngươi thẳng tắp nhìn xem nàng, trầm mặc nửa ngày mới nặng nề nói: “Ninh Như.”
“Sao, làm sao?”
“Ngươi quên ta từng nói qua cái gì?” Yến Chỉ Xuyên chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt kiên định, giống như vị tướng quân bách chiến bách thắng sắp xuất chinh đưa ra tuyên ngôn tất thắng, lấp lánh tự tin, “Ta sẽ khống chế thanh kiếm đó.”
“Sẽ không để nó tổn thương ngươi.”
*
Kết thúc nói chuyện với Ninh Như, Yến Chỉ Xuyên dẫn Từng Nguyệt đi, ra hiệu nàng đi theo mình, bước chân Yến Chỉ Xuyên rất nhanh, không có chút nào ý định đợi nàng
Đi thẳng đến trước cửa thư phòng, Từng Nguyệt muốn cùng đi vào, lại bị Yến Chỉ Xuyên quay người, ngăn lại ngoài cửa
“Kiếm linh, muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Yến Chỉ Xuyên ngữ khí bình tĩnh, trên thân lại toát ra vẻ lạnh lẽo không cho người sống đến gần, “Vì sao gọi ta Yến Yến?”
Từng Nguyệt mấp máy môi, “Ta là mơ mơ màng màng nghe được nàng gọi như vậy…”
Quả nhiên là học theo Ninh Như
Yến Chỉ Xuyên nhẹ nhắm mắt, “Về sau không cho phép gọi như vậy.”
Từng Nguyệt chà xát vạt áo, thăm dò hỏi: “Vậy… Gọi tiểu xà?”
Mắt Yến Chỉ Xuyên lạnh lẽo, hỏa khí liền muốn bốc lên: “Ngươi giống như là không làm rõ được thân phận của mình.”
“Nhất định phải có thân phận mới có thể gọi ngươi như vậy sao?” Tính cách Từng Nguyệt bạo dạn hoạt bát, tự nhiên không sợ chiêu này của Yến Chỉ Xuyên, “Vậy Ninh Như đâu
Nàng là gì của ngươi, vì sao có thể gọi ngươi như vậy?”
Yến Chỉ Xuyên: “...Cái này liên quan gì đến ngươi.”
“Nàng có thể gọi như vậy ta là gì mà không thể
Nàng sao lại đặc biệt như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.