Nghịch Đồ Hắc Xà Thích Dĩ Hạ Phạm Phượng

Chương 90: Chương 90




“Cái gì?” “Là muốn ngươi tiễn biệt ta.” Yến Chỉ Xuyên chần chừ vài giây, tay trong ống áo chậm rãi siết chặt
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi nhìn Ninh Như, gằn từng chữ, “Ngươi đứng ở đây tiễn biệt, chẳng hiểu sao ta cảm thấy nhất định sẽ thành công.” Âm lượng của hắn không lớn không nhỏ, lại như một quả tạc đạn nổ tung trong lòng Ninh Như
Yến Chỉ Xuyên nói lời này là có ý gì
Bởi vì chính mình ở đây, liền có thể làm được
Ninh Như tâm như sóng đào, “Lời này..
là có ý gì?” “Chính là ——” Yến Chỉ Xuyên ho nhẹ một tiếng chuẩn bị giải thích, lại thấy gương mặt trắng nõn của Ninh Như ửng lên màu đỏ nhàn nhạt, giọng hắn tức khắc ngừng lại, chủ đề trực tiếp bị kéo lệch, “Ngươi, mặt ngươi đỏ làm gì?” Không, phải nói là để tránh đi bầu không khí e lệ này, Yến Chỉ Xuyên cố ý dời đi chủ đề
“A?” Ninh Như nghe được câu hỏi khó hiểu này, “Mặt ta đỏ cũng không được sao?” “Không được...!” Yến Chỉ Xuyên cưỡng từ đoạt lý nói, vốn hắn cảm thấy không có gì, nhưng Ninh Như biểu hiện ra vẻ xấu hổ, hắn liền dễ dàng bị cảm giác xấu hổ này lây nhiễm, “Chuyện nhỏ này, có gì tốt mà đỏ mặt chứ?” “Không phải, ta thật sự bị ngươi làm cho phát điên rồi, ngươi không nhìn ngươi vừa mới nói gì kìa!” Khi hai người bắt đầu có ý định cãi nhau, bầu không khí mập mờ ngượng ngùng liền không còn tồn tại, Ninh Như cũng đỏ mặt tranh luận, “Cái gì mà bởi vì có ta ở đây, ngươi liền có thể thành công
Nghe liền rất khiến người ta xấu hổ đó!” Yến Chỉ Xuyên khoanh tay, sau đó quay đầu đi: “Ta sao lại không biết da mặt ngươi lại mỏng như vậy?” Ninh Như hít vào một hơi, cảm thấy Yến Chỉ Xuyên khi cãi nhau ngày càng ngang ngược, “Yến Chỉ Xuyên, ngươi sợ là người không có tư cách nhất để nói da mặt mỏng đi
Không đúng, không đúng, có thể nói ra lời này chứng tỏ da mặt ngươi đã dày lên không ít rồi.” “A, tùy ngươi nghĩ thế nào.” Yến Chỉ Xuyên quay người lại, tự tiện kết thúc chủ đề, “Ta đi chọn một con ngựa chiến, ngươi cũng về đi thôi.” Hắn đi hai bước, hơi nghiêng đầu, dặn dò: “Ta sẽ trở lại, đi đây.” “Hứ, không cãi lại ta thì cũng không nói, đúng là kiểu hèn nhát.” Ninh Như lầm bầm, “Còn tưởng rằng với cái nết của hắn, sẽ cất giọng nói vài lời nguỵ biện gì đó chứ.” Chờ chút, Ninh Như phản ứng lại
Yến Chỉ Xuyên không có bịa ra lý do kỳ quái nào, để bóp méo ý nghĩa ban đầu của câu nói kia
Ý tứ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
là thừa nhận sao
Chính mình đã cho hắn sức mạnh ư
Thiếu niên trong chuồng ngựa tìm một vòng, tiện tay kéo một sợi dây cương ngựa, biểu cảm mang theo vài phần ảo não, “Hứ, rốt cuộc ta đã nói gì vậy..
Thật sự là lại làm hỏng chuyện rồi.”
Chương 41:
Ngày tuần hoàn vô hạn này, đại khái là được sắp xếp như vậy: vừa sáng giúp Từng Nguyệt trang điểm, lặp đi lặp lại đọc lá thư nhà duy nhất trong năm từ tướng quân ra trận, tỉ mỉ nghiên cứu bản đồ, rồi được dặn dò nếu tướng quân trở về sớm phải kịp thời thông báo
Sau đó là thời gian tự do của Ninh Như, gặp riêng Yến Chỉ Xuyên, bị gọi về hầu hạ tắm rửa, Từng Nguyệt đi ngủ
Giờ phút này chính là thời gian lặp đi lặp lại đọc thư nhà, Từng Nguyệt cẩn thận lấy lá thư ra khỏi phong bì, mỉm cười mở ra, trên thư có chút sờn cũ, rõ ràng đã đọc mấy lần
Ninh Như đứng bên cạnh bầu bạn, thư nhà rất ngắn, chỉ viết “Mọi việc mạnh khỏe, chớ niệm.” sáu chữ, nhưng Từng Nguyệt sẽ lật qua che đi, che đi lại lật ra xem
Thật đúng là một cái não chỉ toàn yêu đương a
Ninh Như không khỏi nghĩ đến lời bát quái của Yến Chỉ Xuyên, tướng quân trong lòng có một vị Bạch Nguyệt Quang, cho dù đã kết làm phu thê, cũng vẫn giữ khoảng cách với Từng Nguyệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chậc, cũng thật thảm
Trong nguyên thư, Từng Nguyệt bị sự dịu dàng hiền lành của Lăng Thời Sơ làm cảm động, dần dần từ u ám nhút nhát trở nên kiên cường, từ từ thoát khỏi bóng ma quá khứ, trong quá trình này, trái tim nàng cũng chậm rãi được Lăng Thời Sơ lấp đầy
Chờ chút
Ninh Như kịp phản ứng, trong nguyên tác có miêu tả đoạn Lăng Thời Sơ giúp Từng Nguyệt giải tỏa khúc mắc, mà bây giờ, việc Từng Nguyệt giải tỏa khúc mắc đã biến thành của mình và Yến Chỉ Xuyên
Nói như vậy, nhiệm vụ đã định trước có thể chuyển dời sao
“Tướng quân ngày mai liền trở về.” Từng Nguyệt dùng ngón tay vuốt ve lá thư nhà, quay đầu nói với Ninh Như: “Tiểu Như, có cần chuẩn bị thêm một gian phòng khách không?” Mấy ngày trước đó Ninh Như đều sẽ đáp do tiểu tỷ định đoạt là được, hôm nay là hỏi thăm rõ ràng, Ninh Như hỏi lại: “Chuẩn bị phòng khách, cho ai?” Trong mắt Từng Nguyệt chợt hiện lên vẻ phức tạp, “Dĩ nhiên là cho Lưu Huỳnh phó tướng.” “Lưu Huỳnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì sao?” Ninh Như giật mình, Lưu Huỳnh không phải là Bạch Nguyệt Quang của tướng quân sao
Người như Từng Nguyệt lại rộng lượng đến mức để nữ nhân đó vào phủ sao
“Nghe nói nàng được Tướng Quân nhặt được khi đang luyện kiếm trận, không cha không mẹ, lần này trở về kinh, nói chung cũng không có chỗ ở
Huống hồ tướng quân lại...” Từng Nguyệt nói đến đây, đôi mi mắt mỏng như cánh ve khẽ run lên, “Hay là vì nàng chuẩn bị một gian đi.” Từng Nguyệt không nói hết lời, Ninh Như cũng đoán được hoàn toàn
Huống hồ tướng quân lại yêu thích nàng
Cứu
Cái bộ dạng nén giận, giúp người hoàn thành ước vọng này thực sự khiến người ta rất bực bội
Ninh Như vừa định mở miệng, bên cạnh Yến Yến liền lắc đầu, ra hiệu nàng đừng lên tiếng nữa
Ninh Như thở một hơi, đành phải nói sang chủ đề khác, ý đồ tìm hiểu thêm từ Từng Nguyệt
Từ trong lời nói, Ninh Như biết Từng Nguyệt từ nhỏ thân thể suy yếu, cửa lớn không ra nhị môn không bước, vì thế nàng đặc biệt hướng tới thế giới bên ngoài, khi nói đến chủ đề này, biểu cảm của Từng Nguyệt liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trên gương mặt xinh đẹp nở rộ mấy phần ý cười, còn vì thích thú mà từ trong tủ tìm ra vài món đồ cất giữ
“Đây là cát sỏi của Mạc La đại mạc.” “Đây là cục đá của Bắc Hải nghìn dặm.” “Đây là lông chim Khổng Tước chỉ sinh sống ở Rừng Mưa Nhẹ, bọn họ theo rất lâu mới hái xuống...” “Đây là...” Từng Nguyệt mỉm cười, cầm lấy cục đá mà hít hà, “Vì ta thân thể yếu, không thể đi xa nhà, nhưng khi gặp những món đồ này, ta phảng phất đã thấy được thế giới bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.