Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 262: Tô Hoành Sơn




**Chương 262: Tô Hoành Sơn**
Nghịch Thiên Tà Thần - Quyển 1: Kẻ Gây Tai Họa Hồng Nhan - Chương 262: Tô Hoành Sơn
"Chuyện gì xảy ra
Tinh thần của ngươi dao động sao lại kịch liệt như vậy
Mạt Lỵ bỗng nhiên lên tiếng hỏi
Nàng cảm giác được tâm tư Vân Triệt rung chuyển rõ ràng đến mức trước nay chưa từng có, thậm chí nàng có thể nghe rõ tiếng tim Vân Triệt đập kịch liệt "thình thịch", "thình thịch"
Thương Vân đại lục..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
năm Huyền 1999..
Mười tuổi..
Tô Linh Nhi..
Vết thương..
Cái tên đó..
Dung nhan tương tự..
Còn có ngôn ngữ giống nhau như đúc..
Những điều này trong đầu Vân Triệt hỗn loạn đan xen, khiến linh hồn hắn sợ run kịch liệt không gì sánh được, bởi vì tất cả những điều này đều chỉ hướng về một khả năng..
Hắn không để ý đến việc kinh hãi đến nữ hài, thoáng chốc đưa tay vén làn váy và áo sơ mi của nàng lên, ở trên đầu gối đùi phải trắng nõn của nàng, hắn nhìn thấy hai chấm nhỏ màu đỏ tươi song song ở đó..
"Linh Nhi..
Ngươi là Linh Nhi..
Ngươi là Linh Nhi..
Ngươi là Linh Nhi..
Ngươi là Linh Nhi!
Khi nhìn thấy hai chấm nhỏ trong nháy mắt, phòng tuyến tình cảm cuối cùng của Vân Triệt hoàn toàn tan vỡ, toàn thân hắn nhiệt huyết dâng trào, trước mắt một trận sao Kim loạn mạo, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ
Trong tim hắn và sâu trong linh hồn có thứ gì đó đang cuồn cuộn trào dâng, chua, chát, đắng, đau nhức..
Cùng nhau ùa lên, trong nháy mắt đôi mắt liền bị nước mắt mông lung bao phủ
Lúc tình cảm vỡ òa, hắn thoáng chốc ôm lấy nữ hài, ôm chặt lấy, dường như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình
"A..
Hoàn toàn không biết nội tâm Vân Triệt đã nổi sóng to gió lớn, nữ hài bị động tác và tâm tình biến hóa đột ngột của hắn làm cho kinh hãi, bất quá đối với việc Vân Triệt bỗng nhiên ôm chặt, nàng không có một chút cảm giác bài xích, ngây ngốc một lúc lâu, nàng yếu ớt nói: "Vân Triệt ca ca, ngươi ôm đau ta, ô..
Lúc này nữ hài, mỗi một chữ của nàng đối với hắn mà nói đều như là âm thanh mộng ảo chốn thiên thai, tất cả của nàng đều chăm chú liên tục ở linh hồn và mạch máu của hắn
Nghe được thanh âm của nàng, Vân Triệt cơ hồ là lo sợ không yên để cho hai tay mình thả lỏng, lại sợ mình làm nàng kinh hãi, lại vội vã buông hai cánh tay ra, nhưng hai tay vẫn nhẹ nhàng tiếp tục nơi bả vai gầy teo của nàng, tựa hồ sợ mình không cầm lấy nàng, nàng sẽ biến mất trước mặt mình
Nàng là Linh Nhi..
Là Linh Nhi của ta..
Như vậy..
Hết thảy chuyện này, quả nhiên chỉ là ảo cảnh tà thần mang tới sao
Ảo cảnh cũng tốt
Có thể để ta lần nữa nhìn thấy Linh Nhi của ta, coi như là ảo cảnh, ta cũng nguyện ý vĩnh viễn không bao giờ thức tỉnh..
"Vân Triệt ca ca, ngươi sao bỗng nhiên lại khóc
Trong lòng cô bé tràn đầy mê man, nhưng thấy Vân Triệt nước mắt trên mặt, đôi mắt trong veo của nàng dâng lên yêu thương, đưa tay ra, đón ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn
Nàng nhất định không biết, mỗi một giọt nước mắt của Vân Triệt đều quý giá cỡ nào, hôm nay vì nàng lại tuôn trào như suối
"Ta..
Ta không sao, chỉ là..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ là trong mắt bỗng nhiên có hạt cát
Vân Triệt lắc đầu, trong miệng nói lời viện cớ vụng về không chịu nổi, nỗ lực đem nước mắt ức chế xuống
Trên thế gian này, có thể khiến cho tâm tình hắn không khống chế được đến vậy, cũng chỉ có Tô Linh Nhi..
Cho dù, giờ khắc này trong ý thức của hắn, đây hết thảy chỉ là ảo cảnh
Bởi vì Tô Linh Nhi không có khả năng thực sự xuất hiện trước mặt hắn, Linh Nhi của hắn, đã sớm ra đi trong ngực của hắn, cũng là hắn tự tay đem nàng chôn cất ở trong rừng trúc kia
"A
Có phải rất đau không
Ngô..
Ta thổi giúp Vân Triệt ca ca một cái có được không
Lúc còn rất nhỏ, ta có một lần mắt bị cát vào, mẫu thân đã thổi cho ta một lúc, liền hoàn toàn khỏi rồi
Nữ hài vừa nói, lại chu đôi môi mũm mĩm lên..
Trước mắt Tô Linh Nhi ngây thơ rực rỡ, vô ưu vô lo, mắt sáng trong veo
Đúng vậy, nàng bây giờ, lại ở trong sự quan tâm cùng cưng chiều của thân nhân, không có trải qua tang thương biến đổi lớn, còn không biết thế nào là bi, thế nào là ưu, thế nào là thù, thế nào là khổ..
Trong ký ức Tô Linh Nhi, vĩnh viễn là ánh mắt ưu thương và thê lương, làm cho hắn mỗi lần nhớ tới, nội tâm đều đau nhức như kim đâm
"Không sao, hạt cát đã không còn, ngươi xem, đã khỏi rồi
Vân Triệt hướng về nàng cố sức nháy mắt, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa nhất: "Hiện tại việc khẩn yếu nhất, là vết thương trên chân Linh Nhi..
Lập tức sẽ khỏi, một chút cũng sẽ không đau
Vân Triệt một lần nữa nâng bắp chân sưng tấy ứ máu của nữ hài lên, ôn hòa huyền lực kèm theo tinh lọc lực của Thiên Độc Châu nhẹ nhàng chậm rãi dũng mãnh tiến vào, từng điểm từng điểm làm dịu vết bầm của nàng..
Sau đó, lại lấy ra một bình thuốc, đem thuốc mỡ bên trong bôi tế tế lên bắp chân, mắt cá chân của nàng..
Lại đổi một bình nhỏ khác, đem thuốc mỡ bên trong chấm lên hai vết sẹo đối xứng trên bàn chân của nàng
Toàn bộ quá trình, động tác Vân Triệt rất nhẹ rất nhẹ, dường như đang chạm vào một búp bê thủy tinh mỹ lệ mà yếu ớt
Loại vết thương nhỏ cơ bản không thể gọi là thương tổn này, đối với y thuật của Vân Triệt mà nói căn bản không đáng nhắc tới, nhưng vì không muốn Tô Linh Nhi cảm giác được dù chỉ một tia đau đớn, hắn tập trung tất cả tinh thần của mình, mỗi một động tác đều ngưng tụ tất cả tâm lực của hắn
Toàn bộ quá trình xuống tới, hắn còn mệt mỏi hơn so với việc cứu vớt một bệnh nhân gần chết, nhưng lại cam tâm tình nguyện
Không tới nửa khắc đồng hồ, máu ứ đọng ở mắt cá chân và trên bắp chân của Tô Linh Nhi liền toàn bộ biến mất như kỳ tích, ngay cả vết sẹo trên mặt chân cũng nhạt đi rất nhiều, nhiều nhất ba ngày nữa là có thể hoàn toàn biến mất
Tô Linh Nhi thử cử động chân, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Oa
Không đau
Một chút cũng không đau
Vân Triệt ca ca, ngươi thực sự rất lợi hại
Trong ánh mắt nữ hài nhìn về phía hắn, mang theo một chút tinh thần lấp lánh
Nàng đối với Vân Triệt sùng bái, lại thẳng tắp tăng lên một đoạn lớn
Vân Triệt dùng huyền lực đuổi đi bụi bặm trên tất của Tô Linh Nhi, sau đó tỉ mỉ đem chúng mang lại vào chân Tô Linh Nhi
Tô Linh Nhi không chống cự, không chối từ, thậm chí không có vẻ không có ý tứ, trong lòng chỉ có một loại ấm áp vui sướng, còn có một loại cảm giác kỳ quái mà nàng không nói rõ được..
Ngay cả chính nàng cũng không biết là vì sao
"Linh Nhi
Linh Nhi..
Con đang ở đâu
Linh Nhi..
Xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi lo lắng, tiếng la hét rõ ràng là tên của Tô Linh Nhi
Vân Triệt nhận ra tiếng gọi của phụ thân Tô Linh Nhi, hàng lông mày khẽ động, ánh mắt quét tới, thấy một trung niên nhân đang vội vã bước nhanh về phía này, thần sắc hắn lo sợ không yên, tóc tai bù xù, quần áo trên người cũng hơi lộ vẻ chật vật, nhưng vẫn có thể nhận ra khí chất của một người bề trên không giận mà uy trên khuôn mặt
Hắn là..
Phụ thân của Linh Nhi
Trung niên nhân có bước chân rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới gần
Nghe được thanh âm của hắn, đôi mắt Tô Linh Nhi sáng lên, hưng phấn nói: "Cha..
Là giọng nói của cha
Nàng thoáng chốc đứng lên, chạy về phía trung niên nhân, nhưng chạy được vài bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua Vân Triệt, rồi dừng lại, đứng tại chỗ hướng trung niên nhân vẫy tay: "Cha
Con ở đây, con ở đây
"Linh Nhi
Trung niên nhân mừng rỡ, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới, ôm lấy bả vai Tô Linh Nhi, khẩn trương vạn phần nói: "Tốt quá tốt quá..
Linh Nhi, sao con lại chạy đến nơi xa như vậy
Con có bị thương ở đâu không
Có ai muốn bắt con không
"Cha yên tâm, mặc dù có người xấu, thế nhưng..
Là Vân Triệt ca ca đã cứu con
Vân Triệt ca ca thực sự rất là lợi hại, không chỉ thoáng chốc đã đuổi được người xấu đi, mà còn làm cho chỗ con bị ngã đau trở nên một chút cũng không đau nhức
Trung niên nhân lòng tràn đầy lo lắng cho sự an nguy của Tô Linh Nhi, sau khi thấy nàng, tất cả sự chú ý đều tập trung vào người nàng, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Vân Triệt, hắn tiến lên một bước, đầy lòng cảm kích nói: "Vị tiểu huynh đệ này, cảm tạ ngươi đã cứu tiểu nữ, Tô mỗ thực sự là vô cùng cảm kích
Với phong thái ngạo mạn của Vân Triệt, thường ngày đừng nói là trung niên nhân, cho dù là một lão giả đức cao vọng trọng, hắn cũng sẽ mặt không đổi sắc mà tùy tiện ứng phó, nhưng trước mắt lại là phụ thân của Tô Linh Nhi, vậy thì hoàn toàn khác
Hắn vội vã hoàn lễ nói: "Tô tiền bối khách khí, Linh Nhi thiện lương đáng yêu, cho dù ai thấy cũng sẽ ra tay cứu giúp, vãn bối chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi
Từ trong ánh mắt trung niên nhân, Vân Triệt thấy được sự quan tâm nồng đậm dành cho Tô Linh Nhi, ít nhất tình cảm phụ tử của hắn đối với Tô Linh Nhi là không có một tia tạp chất
Vân Triệt khiêm tốn, khiến cho trung niên nhân sinh ra hảo cảm, hắn cười nói: "Được tiểu huynh đệ khen như vậy, trong lòng tiểu nữ chắc hẳn là vui mừng lắm
Lúc này, hắn chú ý tới Hạ Khuynh Nguyệt đang nằm tĩnh lặng ở đó
Tuy rằng nàng chỉ lẳng lặng nằm, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tiên tư khiến lòng người say đắm, trung niên nhân sững sờ một chút, sau đó lập tức hoàn hồn, hỏi: "Tiểu huynh đệ, vị này chính là bằng hữu của ngươi
Xem sắc mặt của nàng, có vẻ như đang mang trọng bệnh trong người
Vân Triệt khẽ gật đầu: "Đây là thê tử của ta, thân thể bị nhiễm hàn khí, nguyên khí đại thương, có lẽ sẽ hôn mê một thời gian rất dài
"Thì ra là thế..
Trung niên nhân gật đầu, trong lòng lại thầm tán thán: Nam tử tuấn dật xuất trần, nữ tử tuyệt mỹ như tiên, thật là một đôi trai tài gái sắc
Bọn họ xuất thân tất nhiên tuyệt không tầm thường
Nhất là nữ tử này, gia đình bình thường, làm sao có thể bồi dưỡng ra được nữ nhi tựa tiên nữ như vậy
Nam tử này nhìn qua mới mười bảy mười tám tuổi, huyền lực đã đạt tới Linh Huyền Cảnh, chắc hẳn là đệ tử hoặc thậm chí là người thừa kế của tông môn đỉnh cấp nào đó..
Nghĩ đến đây, trung niên nhân nói: "Tiểu huynh đệ, chắc là ngươi từ bên ngoài tới
Hiện tại có chỗ dừng chân chưa
Nếu không chê, hãy đến chỗ chúng ta ở Thái Tô Môn ở vài ngày được không
Cũng coi như để Tô mỗ bày tỏ lòng biết ơn
Vân Triệt ngẩn ra, nhìn thoáng qua Hạ Khuynh Nguyệt đang hôn mê, lại liếc nhìn Tô Linh Nhi, nói: "Vãn bối bây giờ xác thực cần một nơi để trị liệu thương thế cho nội tử..
Đã như vậy, thừa thịnh tình của tiền bối, vãn bối xin làm phiền
"Ha ha ha ha, tiểu huynh đệ không cần khách khí
So với đại ân ngươi cứu tiểu nữ, chuyện này căn bản không đáng là gì
Trung niên nhân ôn hòa cười nói: "Được rồi, tại hạ họ Tô, tên Hoành Sơn, Vân tiểu huynh đệ mời
"Vân Triệt ca ca muốn cùng chúng ta về nhà
Tốt quá tốt quá tốt quá
Tô Linh Nhi hưng phấn nhảy cẫng lên
Dáng vẻ vui mừng dị thường khiến Tô Hoành Sơn ít nhiều có chút khó hiểu, hắn cưng chiều cười nói: "Vân tiểu huynh đệ không chỉ là ân nhân của chúng ta, mà bây giờ còn là khách nhân, cần phải học lễ phép, không nên la hét ầm ĩ như vậy
"Hì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cha dài dòng quá, Vân Triệt ca ca là người tốt nhất, sẽ không trách con đâu
Vừa nói, Tô Linh Nhi chạy tới nắm lấy tay Vân Triệt, cười hì hì nói: "Vân Triệt ca ca, đã nói là sẽ cùng chúng ta về nhà rồi, không được nửa đường bỏ trốn nha
"Được
Vân Triệt mỉm cười đưa tay gật nhẹ mũi Tô Linh Nhi..
Hắn rất muốn biết, nơi Tô Linh Nhi sinh ra và lớn lên, rốt cuộc là gia tộc như thế nào
Tô Hoành Sơn nhất thời có chút không nghĩ ra..
Tính từ lúc quen biết, Linh Nhi và Vân tiểu huynh đệ cũng chỉ ở chung với nhau nhiều nhất là hai khắc đồng hồ (1 khắc = 15 phút), sao lại thân thiết như vậy
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Linh Nhi, bình thường không quá nguyện ý tiếp xúc với người lạ, nhưng hình như lại đặc biệt thích Vân tiểu huynh đệ..
Thật là chuyện lạ
Vân Triệt ôm lấy Hạ Khuynh Nguyệt, đi theo sau Tô Hoành Sơn, hướng tới "Thái Tô Môn" mà Tô Linh Nhi đã lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.