**Chương 391: Ma trảo (hạ)**
Nghịch Thiên Tà Thần - Quyển 1: Kẻ gây tai họa hồng nhan - Chương 391: Ma trảo (hạ)
Vân Triệt nuốt nước miếng một cái, nếu không phải nhờ tâm lý vững vàng và thể trạng tốt, e rằng m·á·u mũi đã chảy ròng ròng
Hắn giơ tay phải lên, run run cổ tay: "Nếu..
Sư tỷ đã kiên trì..
Vậy ta..
Bắt đầu đây..
Phong Hàn Nguyệt nhắm chặt hai mắt, phảng phất như tự mình không nhìn thấy hắn, thì hắn cũng sẽ không thấy nàng vậy
Môi càng mím chặt, không nói một lời, bộ dạng rõ ràng là: Không được nói chuyện với ta
Trước mắt là băng cơ ngọc cốt, đẹp không gì sánh được, một đôi núi tuyết trắng nõn, hình dáng hoàn mỹ, tựa như trước n·g·ự·c đính kèm đôi vầng nguyệt không tì vết, ở giữa lại có một khe sâu trắng như tuyết, vô cùng mê người
Nhìn biểu t·ình Phong Hàn Nguyệt, Vân Triệt bắt đầu cảm thấy mình dường như đùa hơi quá, nhưng phong cảnh tuyệt mỹ bày ra trước mắt khiến tâm tư của hắn trong nháy mắt bị hoàn toàn hấp dẫn
Hai mắt hắn sáng quắc, thưởng thức, bàn tay chậm rãi đưa về phía trước, nắm lấy hữu n·h·ũ của nàng
"Ư..
Phong Hàn Nguyệt phát ra tiếng r·ê·n rỉ như động vật nhỏ bị thương, mắt càng nhắm chặt hơn, mí mắt không ngừng r·u·n rẩy dữ dội
Vân Triệt không nói gì, bởi vì bây giờ nói chuyện thật sự là quá s·á·t phong cảnh, hơn nữa còn có khả năng làm Phong Hàn Nguyệt sợ đến mức lùi bước
Hắn chăm chú, chuyên tâm, tay phải bắt đầu chậm rãi vuốt ve, biên độ cùng lực đạo tăng dần một cách lặng lẽ, biến đôi tuyết nhũ thành đủ loại hình dạng
Đến sau, năm ngón tay đều lún sâu vào, dường như đắm chìm trong một đống tơ lụa mềm mại, mịn màng, xúc cảm truyền tới, cùng với sự trùng kích thị giác và tâm hồn khiến thần kinh toàn thân hắn thủy chung ở trạng thái nửa mềm yếu
"Ư..
Vô số tiếng r·ê·n rỉ khe khẽ không ngừng tràn ra từ đôi môi đang c·ắ·n c·h·ặt, khẩn trương, trên gương mặt thuần khiết như tuyết dần hiện lên màu hồng ngày càng đậm
Trong lúc vô tình, hai mắt nhắm chặt của nàng khẽ mở, ánh mắt kinh hoảng, bối rối..
Còn có một sự mê ly ngày càng sâu..
Ba phút, đối với Phong Hàn Nguyệt mà nói, quả thực dài như ba năm
Rốt cuộc, theo huyền mạch nơi sâu nhất truyền tới rung động, ngọc hồ quan hoàn toàn đả thông
Theo huyền quan toàn thân nàng mở ra, huyền khí trong cơ thể tựa như đột nhiên đến một thế giới mới, hưng phấn tự động lưu động, vận chuyển, chính bản thân nàng cũng cảm nhận rõ ràng sự biến chất của huyền mạch do sự biến hóa của một huyền quan này gây ra
"Sư tỷ, được rồi
Vân Triệt tính toán thời gian, đúng ba phút một giây sau, hắn mới lưu luyến dời bàn tay tội ác khỏi vùng cấm thần thánh của tinh linh t·h·iếu nữ..
Bàn tay trong chốc lát, tràn đầy mùi thơm động lòng của t·h·iếu nữ
Gần như là chớp giật, Phong Hàn Nguyệt lập tức k·é·o tuyết y lên n·g·ự·c, xoay người, luống cuống tay chân mặc vào
Nàng xoay người, mặt đỏ như ráng chiều: "Ngươi..
Không được nói chuyện này ra, bằng không ta..
Ta..
Ta..
Ta nhất định không tha cho ngươi
"Được, ta nhất định không nói với bất kỳ ai, nếu không, để ta bị trời đ·á·n·h ngũ lôi
Vân Triệt không thể làm gì khác hơn là cam đoan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phong Hàn Nguyệt lại nhìn chằm chằm Vân Triệt một lúc lâu, môi mấp máy nhiều lần, nhưng lại không thể nói ra lời nào, bởi vì không hiểu sao, lúc này nhìn ánh mắt Vân Triệt, tim nàng đập rất nhanh..
Nàng vốn cho rằng thân thể bị khinh nhờn, chính mình sẽ rất tức giận, khổ sở, thậm chí còn nghĩ đến việc k·h·ó·c lớn một trận, thế nhưng, đối mặt với đầu sỏ gây nên gần trong gang tấc, sự tức giận và khổ sở của nàng lại rất ít, ngược lại là một loại cảm giác xa lạ, không nói nên lời, mặt rất nóng, tim đập càng loạn cả lên
Nàng không thể làm gì khác hơn là hốt hoảng dời tầm mắt, giả bộ tức giận không thèm để ý đến dáng vẻ của hắn, cho đến khi muội muội Phong Hàn Tuyết c·ởi· xiêm y, ngồi trước mặt Vân Triệt, nàng mới lặng lẽ quay mặt đi, yên tĩnh nhìn hai người họ
Tuyết y buông xuống, lộ ra thân thể mềm mại trắng như mỡ dê của Phong Hàn Tuyết, mái tóc dài xõa trên vai tuyết, làm n·ổi bật làn da toàn thân óng ánh như ngọc, lại non mịn đến mức người ta không nỡ đụng chạm
Thân thể hai tỷ muội giống nhau như đúc, từ phía sau, Vân Triệt hoàn toàn không tìm được bất kỳ khác biệt nào..
Mà đồng thời, "tình hình" của các nàng cũng giống hệt nhau
"A
A a a a
Ngọc hồ quan của ta..
Cũng giống tỷ tỷ sao
"Ân
Vân Triệt buồn bực nói: "Ta lúc trước, đã lo lắng vấn đề này
Bởi vì hai vị sư tỷ là song bào thai, tướng mạo giống nhau, cho nên trên phương diện thân thể, chín phần chín cũng sẽ tương tự..
Bao gồm cả huyền mạch
Huyền lực tu vi của hai vị sư tỷ hẳn là vẫn luôn đồng bộ sao
Đây chính là nguyên nhân
Sau đó, quả nhiên giống như ta lo lắng, ngọc hồ quan của Hàn Tuyết sư tỷ, giống Hàn Nguyệt sư tỷ như đúc
"A..
Sao có thể như vậy
Phong Hàn Tuyết ngây người
Mà đối với Vân Triệt, lần này nàng không hề hoài nghi..
Bởi vì các nàng tỷ muội thực sự rất giống nhau, nhất là ở tr·ê·n thân thể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho nên huyền mạch giống nhau, trong nh·ậ·n thức của các nàng, dường như là chuyện rất bình thường
"Ô..
Tỷ tỷ, ta phải làm sao đây
Lần này, đến phiên Phong Hàn Tuyết bất lực
"Không sao đâu
Trước đó còn quấn quýt vạn phần, Phong Hàn Nguyệt lúc này lại thản nhiên: "Ta trước đó cũng rất khẩn trương, thế nhưng, chỉ là bị hắn s·ờ một chút mà thôi, hình như cũng không quá khó qua đâu, hơn nữa còn có được t·h·i·ê·n linh tuyệt mạch, ta hiện tại cảm giác rất rõ ràng, t·h·i·ê·n linh tuyệt mạch thực sự rất thần kỳ, ta cảm thấy tốc độ tu luyện sau này, có thể tăng lên gấp mấy lần, Tuyết Tuyết không thể vì một cái ngọc hồ quan cuối cùng mà bỏ qua t·h·i·ê·n linh tuyệt mạch, bằng không thì thật đáng tiếc
"Thực sự..
Có thể chứ
Phong Hàn Tuyết khẩn trương, có tỷ tỷ đi trước, cảm giác khó có thể chấp nhận của nàng, tự nhiên so với Phong Hàn Nguyệt ít hơn một chút
"Tin tưởng ta đi
Trước đó còn liều m·ạ·n·g ch·ố·n·g cự, gần như dùng toàn bộ ý chí mới đưa ra quyết định, Phong Hàn Nguyệt, lần này lại chủ động đẩy Phong Hàn Tuyết vào "ma chưởng" của Vân Triệt, nàng xoay người Phong Hàn Tuyết lại, sau đó đột nhiên thò tay, k·é·o tuyết y của nàng xuống: "Được rồi, như vậy có thể bắt đầu rồi
"A
Theo một tiếng kêu kinh hãi của Phong Hàn Tuyết, thân thể như ngọc mài hoàn mỹ của nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt Vân Triệt, hai nụ hoa phấn hồng ở trong không khí khẩn trương mà xinh đẹp rung động..
Sau đó, bị bàn tay tà ác của Vân Triệt nắm trọn..
Băng Di thần điện được xây bằng t·h·i·ê·n bàn thạch, khi cửa đá đóng lại, nơi đây sẽ trở thành một nơi tị nạn tuyệt vời, ngay cả là Vương Huyền đỉnh phong, cũng không thể p·h·á hỏng được
Coi như là Bá Hoàng vô cùng cường đại, muốn p·h·á cửa mà vào cũng không phải dễ dàng
Đồng thời, hiệu quả cách âm của t·h·i·ê·n bàn thạch cũng cực kỳ tốt, bằng không, nếu có người đi ngang qua ngoài cửa, nhất định sẽ nghe thấy một vài tiếng r·ê·n rỉ kỳ quái của t·h·iếu nữ
Khi Vân Triệt rốt cục hoàn thành nhiệm vụ tà ác, trên bộ n·g·ự·c thỏ ngọc của Phong Hàn Tuyết đều bị để lại vài vết hồng nhạt, nàng giống như Phong Hàn Nguyệt luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, sau đó đỏ mặt, nói những lời gần như giống hệt Phong Hàn Nguyệt:
"Chuyện này, tuyệt đối không thể nói ra, ai cũng không được nói
"Được, ta nhất định không nói với bất kỳ ai, bằng không, để ta bị trời đ·á·n·h ngũ lôi
Vân Triệt lần thứ ba đảm bảo
Bàn tay hắn đặt ở c·h·óp mũi, không để lại dấu vết mà ngửi mùi thơm ngát của t·h·iếu nữ trên đó..
C·u·ộc s·ố·n·g ở đây, thật là tốt đẹp kỳ cục
Xem ra sau khi trở về từ Thần Hoàng đế quốc, nhất định phải ở đây lâu một thời gian ngắn..
Ân, không sai, mục đích của ta chỉ là muốn tu luyện Băng Di thần c·ô·ng thêm một khoảng thời gian
Sau khi hứa hẹn, Vân Triệt thở mạnh một hơi, gần như là run rẩy đứng lên từ dưới đất, nhìn động tác đứng dậy của hắn, Phong Hàn Nguyệt thở nhẹ: "Vân Triệt, ngươi làm sao vậy
Ngươi nhìn..
Hình như rất mệt mỏi
Nàng vừa nói, hai tỷ muội mới chợt p·h·át hiện, sắc mặt Vân Triệt rất tái nhợt, trán cũng lấm tấm mồ hôi, ngay cả ánh mắt đều mông lung, dường như rất hoảng hốt..
Các nàng cũng đồng thời nhớ tới, đêm hôm đó, hắn sau khi thông huyền cho Mộ Dung Thiên Tuyết và Quân Liên Thiết, cũng là bộ dạng này, sau đó lập tức được Hạ Khuynh Nguyệt đỡ đi nghỉ ngơi..
Đúng rồi, ngày đó hắn có nói, trong quá trình thông huyền, phải tiêu hao rất lớn tinh thần lực..
"Không..
Không sao
Vân Triệt xua tay, trên mặt tái nhợt miễn cưỡng nở nụ cười: "Chẳng qua là liên tục thông huyền cho các sư tỷ, cho nên..
Cho nên tinh thần tiêu hao hơi lớn, nghỉ ngơi một chút là được..
Vân Triệt còn chưa nói xong, thân thể vừa muốn đứng thẳng bỗng nhiên lảo đảo, đổ về phía Phong Hàn Nguyệt
"A
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo một tiếng th·é·t k·i·n·h· ·h·ã·i của Phong Hàn Nguyệt, Vân Triệt ngã vào n·g·ư·ờ·i nàng, mặt vừa vặn vùi vào bộ n·g·ự·c mềm mại của nàng, nhất thời trong mũi tràn ngập hương thơm
Phong Hàn Nguyệt dùng thân thể đỡ lấy Vân Triệt, không đẩy hắn ra, ngược lại trong lòng tràn ngập cảm kích và áy náy..
Nguyên lai vì chúng ta, hắn đã mệt mỏi như vậy, liều m·ạ·n·g như vậy, chúng ta còn hoài nghi hắn muốn k·h·i· ·d·ễ chúng ta, rõ ràng hắn làm tất cả cũng là vì chúng ta, cho chúng ta t·h·i·ê·n linh thần mạch, chúng ta lại còn lớn tiếng quát mắng hắn, còn uy h·iếp hắn không được nói ra chuyện ngày hôm nay..
Ô ô ô ô..
Thật là quá không nên..
Nhìn bộ dáng yếu ớt của Vân Triệt, hai tỷ muội áy náy muốn k·h·ó·c, tuy rằng Vân Triệt đang nằm trên n·g·ự·c Phong Hàn Nguyệt, nhưng các nàng cũng không nỡ đẩy hắn ra, cứ như vậy để hắn chiếm tiện nghi của các nàng, còn lo lắng nói: "Vân Triệt, ngươi không sao chứ
Nếu không..
Nếu không chúng ta đưa ngươi đến Ngưng Tuyết điện có được không
Ngưng tâm lộ trong Ngưng Tuyết điện nhất định có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục
"Không cần..
Không cần
Cảm ơn sư tỷ quan tâm..
Các ngươi yên tâm đi, ta chỉ là tinh thần có chút suy kiệt, cũng không phải tiêu hao, không có tổn thương gì..
Để ta một mình yên tĩnh ở đây nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi
Tuyết Nguyệt tỷ muội cẩn t·h·ậ·n đặt Vân Triệt xuống đất, Phong Hàn Tuyết lo lắng: "Vậy ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ không ở đây q·uấy r·ối ngươi..
Một mình ngươi, thực sự có thể chứ
"Ân, yên tâm đi, ta là nam nhân mà, chuyện này không đáng kể
Hai vị sư tỷ vừa có được t·h·i·ê·n linh thần mạch, cần một thời gian điều hòa huyền khí..
Cho nên, không cần phải lo cho ta
Vân Triệt mỉm cười nói
"..
Vậy chúng ta đi đây
Ngày mai, chúng ta sẽ trở lại thăm ngươi..
A, còn nữa, " t·h·iếu nữ khẽ c·ắ·n môi, ngập ngừng nói: "Chuyện ngày hôm nay..
Thực sự không được nói ra đâu đấy
Bị chiếm hết t·i·ệ·n nghi mà không tự biết, hai tỷ muội cùng nhau rời đi, lúc đi, còn đều mang theo lo lắng cho Vân Triệt..
Đợi các nàng rời đi, cửa đá tự động đóng lại, Vân Triệt bật dậy, sau đó vỗ m·ô·n·g phủi bụi không tồn tại, mỉm cười t·h·í·ch ý
"Haiz..
Ở đây quả nhiên là t·h·i·ê·n đường của nam nhân a a
"Đều nói nữ nhân Băng Vân Tiên Cung đều cao cao tại thượng, cự tuyệt người t·h·i·ê·n lý..
Nhưng từ phương diện khác mà nói, cũng chính vì vậy, ngược lại các nàng rất dễ bị lừa..
Rất tự đắc lẩm bẩm, Vân Triệt ngẩng đầu lên, dùng Băng Vân quyết chiếu lên dòng chữ trên t·h·i·ê·n bàn thạch, tiếp tục tìm hiểu Băng Di thần c·ô·ng.