Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 482: Hồng nhi (thượng)




**Chương 482: Hồng Nhi (Thượng)**
Tiểu cô nương này không c·hết ư
Vân Triệt đối với y thuật của bản thân luôn luôn đặc biệt tự tin, tự nhận làm sao cũng không thể ngay cả sinh tử của một người đều không đoán ra được
Nhưng trước mắt, thiếu nữ này rõ ràng không có bất kỳ đặc thù sinh mệnh nào, vậy mà..
lại sống sờ sờ tỉnh lại
"Ngươi..
Không c·hết
Vân Triệt trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm thiếu nữ, theo bản năng thốt ra, hỏi một câu nghe vào đặc biệt ngớ ngẩn
"Ồ
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt có chút mông lung vì lâu ngày ngủ say, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào nhân gia..
đã c·hết rồi sao
"Ta không phải có ý này..
Ngạch, ngươi tên là gì
Vân Triệt hỏi
Nữ hài khí tức rất yếu ớt..
giống như một nữ hài bình thường, không có gì khác biệt
"Tên
A..
Nữ hài rất chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó cười hì hì trả lời: "Không biết
Đại ca ca, ngươi có biết không
Trong tình huống bình thường, khi một người phát hiện ngay cả tên của mình đều không nhớ rõ, đều sẽ theo bản năng thất thố hoặc là mờ mịt, nhưng thiếu nữ tóc đỏ này lại cười dịu dàng, hơn nữa ý cười còn thiên chân vô tà, lấy năng lực nhìn người của Vân Triệt, cũng không nhìn ra nửa điểm làm bộ hay giả tạo
Phảng phất việc không nhớ được tên đối với nàng mà nói, chỉ là một việc rất nhỏ nhặt, không cần phải lưu ý
"Ngươi không nhớ rõ tên của mình
Vậy..
ngươi có biết nhà mình ở nơi nào không
Cha mẹ của ngươi là ai
Vân Triệt rất chăm chú hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"A a a..
Thiếu nữ rất dùng sức vươn vai, gọn gàng dứt khoát lắc đầu: "Đương nhiên không biết
Hoàn toàn không nhớ ra được
"Vậy ngươi..
còn nhớ rõ tuổi của mình không
Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi
"Cái này..
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay ôm mặt, lắc lư đầu: "Không biết..
Bất quá đại ca ca thật đáng ghét, nhân gia còn chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ bé, sao có thể tùy tiện hỏi tuổi của con gái chứ
Vân Triệt: "~
@#¥%..
"Nhìn dáng vẻ của nàng, có khả năng là bị ma độc ảnh hưởng linh hồn, cũng có thể là do quan hệ của việc ngủ say lâu dài trong vĩnh hằng chi khu, nàng hẳn là đã mất đi ký ức trước kia
Mạt Lỵ bình thản nói
Nàng vừa dứt lời, đôi ngươi trong veo của thiếu nữ nhìn về phía nàng, tùy theo, con mắt của nàng lóe lên, liền như hai ngôi sao sáng chói: "Oa a a
Tiểu tỷ tỷ, y phục của ngươi thật là đẹp
Màu đỏ
Màu đỏ..
Nhân gia thích nhất màu đỏ
Tuy rằng Vân Triệt đã mua cho Mạt Lỵ rất nhiều y phục, nhưng nàng thường mặc nhất, vẫn là bộ y phục đầu tiên mà Vân Triệt mua cho nàng, bộ váy hồng huân lưu tiên màu đỏ, điểm đầy đá quý
Thiếu nữ thần bí này có mái tóc màu đỏ, đôi mắt màu đỏ, cũng mặc một thân quần áo màu đỏ, hiển nhiên cùng Mạt Lỵ đều yêu thích màu đỏ, vì lẽ đó vừa nhìn thấy hồng huân lưu tiên quần đặc biệt hoa mỹ trên người Mạt Lỵ, tình yêu thích của nàng nhất thời tràn lan..
Nhưng đây không phải là trọng điểm
Thiếu nữ phản ứng làm Mạt Lỵ nhíu mày, kinh ngạc nói: "Ngươi có thể nhìn thấy ta
Mạt Lỵ không có thân thể, chỉ có linh hồn
Trừ phi nàng chủ động hiện ra hồn ảnh, hoặc là thực lực mạnh mẽ đến trình độ nhất định, bằng không chỉ có Vân Triệt mới có thể nhìn thấy nàng, nhưng lúc này Mạt Lỵ, rõ ràng đang ở trạng thái vô ảnh vô hình..
Tiểu cô nương này lại có thể nhìn thấy sự tồn tại của nàng
"Đương nhiên là thấy được, mắt của nhân gia không có bị mù
Mạt Lỵ phản ứng khiến thiếu nữ nghiêng đầu, nàng phát hiện chỗ ở của mình là vĩnh hằng chi khu, lại là một tiếng thở nhẹ: "Oa a
Thật là đẹp
Đây là giường thủy tinh của nhân gia sao
Nhìn thật kỹ..
Bất quá có hơi cứng, cũng không được thoải mái
Đại ca ca, ngươi ôm ta ra ngoài có được không
Giường thủy tinh này thật cao, nếu bò ra ngoài, sẽ rất ảnh hưởng đến hình tượng thiếu nữ xinh đẹp của nhân gia
Mỹ..
thiếu nữ xinh đẹp..
Hình tượng

Vân Triệt khóe miệng cùng khóe mắt, các bắp thịt đều rõ ràng co giật, hắn đưa bàn tay về phía thiếu nữ, nhìn nàng không hề phòng bị, hắn rất nghiêm túc hỏi một câu: "Tiểu muội muội, ngươi không sợ..
Ta là người xấu sao
"Người xấu
Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, rất nỗ lực suy tư một lát, bỗng nhiên "A nha" một tiếng, thân thể lùi về phía sau, vẻ mặt nhỏ nhắn nãi bạch lộ ra vẻ run rẩy: "Lẽ nào đại ca ca, chính là đại người xấu trong truyền thuyết sao
Oa a a..
Người xấu đừng ăn ta
Nhân gia còn chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ bé, không ngon đâu
Đợi nhân gia lớn rồi hẵng ăn, có được không
"~
@#¥%..
Ta đương nhiên không phải người xấu
Tiểu cô nương này phản ứng khiến trái tim Vân Triệt có chút không khống chế được co giật
"Ừm..
Thiếu nữ dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đáng thương sạch sẽ nói: "Biết ngay đại ca ca sẽ không phải là người xấu mà
Đại ca ca, ôm nhân gia ra ngoài đi mà, có được không
Có được không
Vân Triệt giang hai tay, một tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của nàng, một tay nâng mông nhỏ của nàng, dễ dàng ôm nàng ra khỏi quan tài thủy tinh, lúc đặt nàng xuống, trên mặt Vân Triệt lộ ra một vệt kinh dị
Trước khi thiếu nữ thức tỉnh, hắn hoàn toàn không cảm giác được dấu vết sinh mệnh trên người nàng, có lẽ là do phán đoán sai
Nhưng vừa nãy khi đụng chạm thân thể của nàng, hắn đã hết sức dò xét tình hình thân thể của nàng..
nhưng vẫn không cảm giác được nửa điểm dấu hiệu sinh mệnh tồn tại
Không cần nói đến rung động của hơi thở sự sống, ngay cả động tĩnh của máu huyết lưu động cũng không có
Chuyện gì thế này
"A..
Thật thoải mái
Rời khỏi quan tài thuỷ tinh, nữ hài lần thứ hai rất dùng sức vươn vai, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chớp đôi mắt giống như viên ruby nhìn Vân Triệt: "Đại ca ca, chúng ta muốn đi nơi nào chơi đây
Nơi này nhìn qua rất vui vẻ đó
"...Ngươi không muốn biết ta là ai sao
Không muốn hỏi nơi này là nơi nào
Tại sao mình lại ở chỗ này sao
Vân Triệt xoắn xuýt hỏi
"Cái này cái này..
Điều này rất quan trọng sao
Thiếu nữ vẻ mặt nghi hoặc, sau đó tay nhỏ vừa nhấc, hưng phấn hô: "Vẫn là chơi quan trọng hơn
Đại ca ca, tiểu tỷ tỷ, mau dẫn nhân gia đi chỗ nào vui vẻ đi
Nhân gia muốn nhìn bầu trời trong xanh, cỏ cây xanh biếc, còn có rất nhiều hoa nhiều màu sắc nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"..
Phản ứng, phương thức tư duy của tiểu cô nương này, khiến đại não của Vân Triệt liên tục bị sốc
Nàng ngủ say không biết bao nhiêu năm, sau khi tỉnh lại dường như mất đi toàn bộ ký ức, nhưng lại không hề quan tâm đến tất cả những điều này..
Thậm chí ngay cả bản thân là ai cũng không quan tâm
Hai đời Vân Triệt đã gặp không ít người có tâm tư đơn thuần, nhưng đơn thuần đến mức độ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần như này, Vân Triệt tin chắc coi như có sống thêm mười đời, cũng không thể gặp được người thứ hai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía Mạt Lỵ, lại phát hiện Mạt Lỵ đang khẩn trương nhìn chằm chằm bé gái, ánh mắt vô cùng lo lắng
"Cô..
Một trận quái dị vang lên từ trên người cô gái nhỏ, nàng giơ tay sờ sờ bụng nhỏ, khuôn mặt nhỏ hưng phấn bỗng nhiên xịu xuống: "Ô..
Đột nhiên cảm thấy thật đói..
Nói xong, nàng chuyển ánh mắt, tha thiết mong chờ nhìn Vân Triệt: "Đại ca ca, nhân gia bỗng nhiên trở nên rất đói, có đồ ăn ngon không
Ngủ nhiều năm như vậy, khi tỉnh lại đột nhiên cảm thấy đói bụng, không thể bình thường hơn được
Vân Triệt lục lọi trong Thiên Độc Châu một lần, sau đó lấy ra một tấm bánh nướng khô: "Cho ngươi
Có kinh nghiệm suýt c·hết đói ở ngự kiếm đài trước đây, trên người Vân Triệt dự trữ lượng lớn đồ ăn thức uống, mà đồ ăn tự nhiên là lấy lương khô làm chủ
Bé gái cầm lấy bánh nướng, dùng cái mũi nhỏ ngửi, chớp chớp đôi mắt mờ mịt, nhỏ giọng thì thầm: "Mùi vị thật kỳ quái, nhìn không có vẻ ngon..
Cái này thật sự có thể ăn sao
"Đương nhiên là có thể ăn
Mặc dù coi như không ngon lắm, nhưng cắn lên vẫn rất thơm
Vân Triệt thuận miệng nói, đồng thời trong lòng thầm nghĩ..
Khi đói bụng có đồ ăn là tốt rồi
Năm đó ta ở ngự kiếm đài suýt chút nữa bị c·hết đói, cuối cùng không thể không liều lĩnh nguy hiểm tính mạng đi ăn huyết rồng và thịt rồng, ngươi đã hạnh phúc hơn ta nhiều, ít nhất còn có bánh lớn mà ăn
Nữ hài lại ngửi mùi bánh nướng một lần nữa, do dự một lúc lâu, mới rốt cục mở răng, cắn vào bánh nướng, sau đó rõ ràng dùng rất nhiều sức lực mới cắn xuống được một miếng nhỏ
"Cứng quá, răng của nhân gia suýt chút nữa hỏng rồi
Nữ hài nhỏ giọng oán giận một tiếng, sau đó cẩn thận nhai, mới nhai một cái miệng nhỏ, gương mặt nữ hài liền xịu xuống..
"Phốc phốc phốc..
Phi phi..
Nữ hài lập tức phun hết bánh nướng còn chưa cắn nát trong miệng ra, còn dùng sức phun ra những cặn còn sót lại trong miệng, nhìn dáng vẻ của nàng, hận không thể tống hết mùi vị bánh nướng ra khỏi miệng: "Khó ăn quá, khó ăn quá..
Không muốn ăn cái này..
Thật khó ăn
Thật khó ăn
Thật khó ăn
Theo lý thuyết, cho dù thường ngày ăn ngon mặc đẹp, nhưng đói bụng đã lâu, ăn cái gì cũng sẽ thấy ngon, nhưng xem dáng vẻ tiểu cô nương này, quả thực giống như ăn phải thuốc độc, trên mặt tràn đầy vẻ oan ức, đôi mắt trở nên long lanh nước, phảng phất như sắp khóc
Vân Triệt bất đắc dĩ nhếch miệng, lật tìm trong Thiên Độc Châu một lần nữa, tìm được một khối bánh hoa hồng tô do Thương Nguyệt tự tay làm..
Nhìn khối bánh hoa hồng tô do Thương Nguyệt tự tay làm này, Vân Triệt thất thần trong chốc lát, suýt chút nữa thu lại, nhưng thấy nữ hài vẻ mặt tỏ rõ vẻ ủy khuất, vẫn đưa nó đến tay nữ hài: "Thôi được rồi, vừa nãy bánh nướng có lẽ không hợp khẩu vị của ngươi, cái này đây, gọi là hoa hồng tô, rất ngọt, rất thơm, ngươi nhất định sẽ thích
"Ngọt
Thơm
Thật không
Nhưng nó ngửi không có chút nào thơm
Nữ hài cầm khối hoa hồng tô to bằng bàn tay mình, tỏ rõ vẻ hoài nghi, có "vết xe đổ" của miếng bánh lớn vừa rồi, tuy rằng rất đói, nhưng nàng ăn rất cẩn thận, vẫn như cũ chỉ cắn một miếng nhỏ
"Phốc..
Oa
Khó ăn quá
Nữ hài lại một lần nữa phun ra, ngay cả hoa hồng tô cũng rơi xuống đất, Vân Triệt vội vàng xông tới, nhặt lên, đau lòng thổi bụi không tồn tại trên đó, sau đó vội vàng cất đi
Bất quá xem dáng vẻ bé gái, rõ ràng là thật sự cảm thấy khó ăn, bánh hoa hồng tô mỹ vị, nhưng lại làm cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên có chút thống khổ
Hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi sẽ không phải là..
chỉ ăn thịt chứ
Không ăn bánh..
Vậy thì chỉ có khả năng là thích ăn thịt
"Thịt..
Đó là thứ gì, có thể ăn sao
Có ngon không
Vân Triệt từ Thiên Độc Châu lấy ra một khối thịt hun khói, đưa cho nữ hài: "Vậy ăn thử cái này xem..
Nữ hài tràn đầy chờ mong nhận lấy thịt hun khói, dùng cái mũi nhỏ ngửi nhẹ..
Lần này, nàng ngay cả cắn cũng không cắn, trực tiếp "vèo" một tiếng, ném thịt hun khói ra thật xa: "Ô a a
Thật là khó ngửi
Khó ngửi c·hết đi được
Nhân gia mới không muốn ăn thứ này
"...Vậy ngươi..
muốn ăn cái gì
"Muốn ăn đồ ăn ngon
"Đồ ăn ngon..
là cái gì
"Đồ ăn ngon..
Nói chung chính là đồ ăn ngon rồi
"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.