“Thẻ học sinh của ta đâu
Thẻ học sinh của ta đâu
Ta hôm qua rõ ràng mang về mà (kỳ thật cũng không có) sao lại tìm không thấy
(Vì ở chỗ học tỷ rồi còn gì, ngốc nghếch).” Lý Đình Quân sáng sớm rửa mặt xong liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi nhà ăn ăn cơm
Nhưng hắn thu dọn đồ đạc mãi vẫn không thấy thẻ học sinh của mình đâu
(Chú thích: Thẻ học sinh của trường Lư Công Đại là một dạng thẻ hoạt hình, dùng để ăn cơm, tắm rửa, đi thư viện, đun nước nóng và quẹt cổng, nói tóm lại chỉ cần ở trong trường, liền không thể thiếu thẻ học sinh)
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đình Quân, sáng sớm cậu lục lọi bàn làm gì mà ồn ào thế?” Triệu Khải đang ngủ say, bị tiếng lục bàn đánh thức
Hắn nhìn xuống dưới, đã thấy Lý Đình Quân đang tìm đồ
“Thẻ học trò của tớ tìm không thấy, không biết để đâu rồi.” Lý Đình Quân giải thích
“Hả
Tìm không được thì cậu đến trung tâm dịch vụ sinh viên xin cấp lại một cái là được.” Từ Lỗ cũng bị tiếng tìm đồ của Lý Đình Quân làm cho thức giấc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tớ biết, nhưng trung tâm dịch vụ sinh viên 9 giờ mới mở cửa, không có thẻ học sinh tớ làm sao ăn cơm đây?” “Cái này còn không đơn giản, cậu dùng thẻ của tớ là được.” Mấy ngày nay Triệu Khải hẹn bạn gái cùng đi ăn sáng ở nhà ăn, nên hắn có thể trực tiếp dùng thẻ học sinh của bạn gái
“Vậy cậu không dùng sao?” “Tớ khác cậu chứ, tớ có bạn gái mua đồ ăn sáng cho rồi!” “Đồ (một loại thực vật) đáng ghét lũ chó yêu đương.” Lý Đình Quân ghen tỵ lên tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nó đang kẹp ở trên mặt bàn kia, cậu cứ lấy mà dùng.” “Được, cảm ơn nhé, có cậu…” “Đừng hát, hát thêm câu nữa là tớ không cho mượn đâu.” Lý Đình Quân mới hát được một câu thì bị Triệu Khải cắt ngang, mấy ngày nay Triệu Khải nghe mấy câu này đã thấy buồn nôn
Nghe Triệu Khải nói vậy, Lý Đình Quân cầm thẻ ăn trên bàn của Triệu Khải rồi chạy đi
“Bác ơi, cho hai cái bánh bao đậu, một ly sữa đậu nành.” Lý Đình Quân cầm thẻ học sinh của Triệu Khải đi mua bữa sáng ở nhà ăn
Liếc mắt nhìn quanh, trong phòng ăn gần như toàn là sinh viên năm nhất đang mặc quân phục, nhưng trong đám người đó, có một người lại lạc lõng, người này chính là Vân Thủy Dao
“Học tỷ có bao nhiêu váy vậy, sao mỗi ngày mặc một kiểu khác nhau thế?” Lý Đình Quân nghĩ thầm
Hôm nay Vân Thủy Dao lại đổi một chiếc váy liền áo voan lưới đen, trên mái tóc dài như thác nước còn cài một chiếc kẹp tóc mái hình chữ nhất
Trang phục của nàng so với sinh viên năm nhất xung quanh quả là một trời một vực
“Mà kệ đi, có liên quan gì đến mình, lo ăn cơm đã.” Lý Đình Quân mở điện thoại định vừa xem phim vừa ăn cơm
Bỗng có một mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi, chưa kịp để hắn phản ứng, trên đầu hắn đã bị người ta gõ một cái
“Vừa ăn cơm vừa xem điện thoại đâu phải thói quen tốt.” Giọng của Vân Thủy Dao truyền đến tai Lý Đình Quân
Lý Đình Quân ngẩng đầu lên, không phải Vân Thủy Dao thì còn ai vào đây: “Học tỷ, đã bảo đừng có gõ đầu của em rồi mà, không cao lên được đấy.” “Chị không có gõ mà, chị chỉ búng nhẹ đầu em thôi.” Vân Thủy Dao cười rồi ngồi xuống đối diện Lý Đình Quân
“Thật là trùng hợp quá, sao mỗi lần lại có thể gặp chị ở đức viên vậy.” Vân Thủy Dao nói
(Con người này đang nói dối, hôm nay nàng vì sớm gặp được Lý Đình Quân, sáu giờ rưỡi đã bò ra khỏi giường rửa mặt trang điểm, 7 giờ đã ở đức viên vừa chơi điện thoại vừa đợi, chỉ là để giả vờ tình cờ gặp được Lý Đình Quân.) “Hả
Có thể là do chỉ có đức viên cung cấp bữa sáng thôi?” Lý Đình Quân nói
Vì bây giờ chưa chính thức khai giảng, nên trường Lư Công Đại chỉ có nhà ăn ở đức viên là có đồ ăn sáng
“À, mà cậu mua đồ ăn sáng ở đâu vậy, không phải thẻ học sinh của cậu bị mất rồi sao?” Vân Thủy Dao lập tức đổi chủ đề
Nàng không hiểu, thẻ học sinh của Lý Đình Quân rõ ràng đang ở trong tay mình, sao Lý Đình Quân lại mua được đồ ăn sáng
Lý Đình Quân nhìn đồ ăn sáng của mình: “Chị nói cái này hả, em dùng thẻ ăn của Triệu Khải mua
Mà học tỷ, sao chị biết thẻ ăn của em bị mất thế?” Việc mình bị mất thẻ ăn chỉ có bạn cùng phòng biết thôi mà, sao học tỷ lại biết được
Chẳng lẽ bạn cùng phòng mình có cài gián điệp của học tỷ vào
Không đúng, học tỷ Vân Thủy Dao cũng đâu có kết bạn trên QQ với người khác đâu mà
“Đây đương nhiên là vì.” Vân Thủy Dao lấy ra một chiếc thẻ học sinh từ trong túi xách đưa tới trước mặt Lý Đình Quân: “Thẻ học sinh của em ở chỗ chị nè.” Lý Đình Quân thấy thẻ học sinh của mình ở trong tay Vân Thủy Dao, liền vội đưa tay ra lấy
Nhưng Vân Thủy Dao lập tức rụt thẻ học sinh của Lý Đình Quân lại
“Học tỷ, chị làm gì thế, đây là thẻ của em mà.” Lý Đình Quân nói rồi muốn giật đồ của mình lại từ tay Vân Thủy Dao
“Em đừng vội, chị có phải là không trả cho em đâu.” Vân Thủy Dao cười nói
“Em đáp ứng chị một điều kiện, chị sẽ trả lại thẻ học sinh cho em, tiện thể trả cho em một món tốt nữa.” Lý Đình Quân suy nghĩ một lát, thẻ học sinh của mình đang ở trong tay Vân Thủy Dao, không đáp ứng yêu cầu của Vân Thủy Dao thì thẻ học sinh chắc chắn không lấy về được rồi
“Yêu cầu gì vậy
Em nói trước nhé, bán thân với phạm pháp loạn kỷ cương là em không làm đâu đó.” “Chị muốn thân xác của em để làm gì, em bớt tự luyến đi.” Vân Thủy Dao thấy vô cùng cạn lời, nàng chỉ là muốn Lý Đình Quân giúp nàng một tay vào buổi tối thôi mà
“Vậy chị nói đi, em nghe thử xem.” “Học tỷ có một em khóa dưới tên Bạch Uyển Thanh, năm nay học năm hai
Em ấy là trưởng ban văn thể của hội sinh viên, tối nay em ấy tuyển quân thiếu người, em giúp em ấy một chút là được, khoảng hai tiếng thôi.” “À
Hai tiếng đúng không, cũng được thôi.” Lý Đình Quân nghĩ một chút, tối nay hắn cũng không có việc gì làm, giúp học tỷ một chút cũng được, quan trọng nhất là thẻ học sinh của hắn vẫn đang ở trong tay Vân Thủy Dao
Chuyện này Lý Đình Quân có giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp
“Tuyệt vời quá, cho nè, trả lại thẻ học sinh cho em.” Vân Thủy Dao nghe Lý Đình Quân đáp ứng yêu cầu của mình thì lập tức vui vẻ
“À, đúng rồi, tiện thể tặng cho em một cái bao đựng thẻ nhé.” Vân Thủy Dao lấy ra một cái bao đựng thẻ học sinh từ trong túi xách
Lý Đình Quân nhận lấy bao đựng thẻ xem xét, trên cái bao có khe hở hình một con mèo tam thể, bên dưới con mèo còn thêu năm chữ “tháng mười cùng meo meo”
“Học tỷ, cái này… Cái này là chị tự làm hả?” Lý Đình Quân nghi ngờ hỏi
“Đúng rồi, không tệ chứ, tối qua chị rảnh không có gì làm nên đã làm cho em đó.” Vân Thủy Dao cười nói
(Con người này lại nói dối rồi, tối qua nàng vì thêu cái bao đựng thẻ này mà ngay cả bài luận văn thầy giáo giao cũng chưa làm, nàng thức đêm đến tận 3 giờ sáng mới thêu xong.) Lý Đình Quân cảm động trước hành động của Vân Thủy Dao, đây là lần ít ỏi từ khi lớn đến giờ có người tặng quà cho hắn, ngoài cha mẹ: “Cảm ơn chị, học tỷ, em sẽ giữ gìn cẩn thận.” Vân Thủy Dao nhìn đôi mắt hơi đỏ của Lý Đình Quân, lập tức vỗ đầu Lý Đình Quân: “Em giữ gìn làm gì, đồ dùng để dùng thôi mà, dùng hỏng rồi chị lại thêu cho em cái khác.” Trương Tử Huyên khi đi ngang qua mơ hồ nghe thấy các từ “đồ dùng” “tự làm” “dùng”, thực sự không nhịn được bèn bước vào xen mồm: “Cái gì mà đồ dùng
Đồ dùng xong rồi không phải vứt đi à
Đồ này dùng hết rồi lại có thể thêu lại à
Cái này không vệ sinh chút nào đó.”