Ngươi Là Như Vậy Học Tỷ?

Chương 57: Bay lên muội khăn




"Chương 57: Muội khăn bay lên“Chẳng phải miếng dưa hấu này của ta là ngươi mời ta ăn sao?”“Hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta lúc nào nói vậy?” Lý Đình Quân nghĩ mãi không ra mình đã từng đáp ứng chuyện mời học tỷ ăn dưa hấu.“Bây giờ ngươi có thể nói mà.” Vân Thủy Dao cầm dưa hấu cười nói.“Gì chứ, còn có thể làm như vậy à?” Lý Đình Quân tỏ vẻ mình đã học được, cầm điện thoại lên t·r·ả tiền: “Lần sau ta cũng không trả lại tiền đâu.”“Lần sau tính sau, con trai đừng nhỏ mọn như vậy.” Vân Thủy Dao nói xong liền cùng Lý Đình Quân rời khỏi cửa hàng trái cây.“Mà nói học tỷ, ta có một thắc mắc muốn hỏi, ngươi có thể t·r·ả lời ta không?” Nghi vấn này Lý Đình Quân đã giữ trong lòng rất lâu.“Ngươi cứ hỏi đi.”“Học tỷ, mấy ngày này không phải đến kỳ của ngươi à, hôm qua uống trà sữa đá, hôm nay ăn dưa hấu ướp lạnh, bụng của ngươi không đau sao?”Trước đây Lý Đình Quân đã thấy trên mạng nói rằng, lúc con gái đến tháng tốt nhất không nên ăn đồ lạnh, nếu không bụng sẽ rất đau.“Ngươi đúng là rảnh chuyện, bụng ta đương nhiên không dễ chịu rồi, nhưng mà ta không nhịn được không ăn đồ lạnh thôi, ha ha ha.”“Nhưng mà nói thật, cũng không khó chịu lắm, nếu không thì chắc chắn ta sẽ quản cái miệng mình lại.” Vân Thủy Dao nói thêm.“Ngài đúng là tùy hứng, phải chú ý một chút đi, hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn nên chú ý dưỡng sinh
Bây giờ không dưỡng sinh, tương lai lại phải nuôi bác sĩ.”“Ngươi còn trẻ mà sao nói cứ như ông cụ vậy, không có chút sức sống nào.” Vân Thủy Dao vừa nói vừa vỗ mạnh vào lưng Lý Đình Quân: “Lưng thì cứ thẳng đơ ra, cúi xuống như con tôm.”“Sau này gặp ngươi cong lưng ta lại đánh cho ngươi một trận.”“Không có cách nào, ta toàn là không tự giác.” Lý Đình Quân cũng không phải là không muốn sửa cái tật xấu này, nhưng mà mỗi lần đều vô thức cong lưng.“Vẫn là đ·á·n·h chưa đủ, sau này ta đ·á·n·h nhiều chút thì ngươi sẽ tự giác.”“Đây là cái kiểu ác ma gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Làm ơn sống cho ra người đi.” Vừa nói Lý Đình Quân cùng Vân Thủy Dao đã đi đến cổng khu giảng đường.“Học tỷ, ta về ký túc xá ăn cơm, bái bai.” Hướng ký túc xá của Lý Đình Quân ngược hướng với ký túc xá và văn phòng của Vân Thủy Dao.“Bái bai, à nhớ buổi tối 205 phòng học nhà Tây số hai qua phụ giúp nha?” Vân Thủy Dao nhắc nhở, nàng sợ Lý Đình Quân sau khi huấn luyện quân sự xong liền quên béng mất.“Đi, mà nhà Tây số hai là ở dãy nhà nào nhỉ?” Mấy ngày nay Lý Đình Quân bị huấn luyện quân sự làm cho đầu óc quay cuồng, đã quên mất chỗ mà trước đó Vân Thủy Dao từng giới thiệu cho hắn.“Cái này cũng không nhớ à
Vậy thì ngươi nhớ được cái gì?” Vân Thủy Dao tỏ vẻ lo lắng cho trí nhớ của Lý Đình Quân.“Ta còn nhớ rõ tiếng ngáy của học tỷ rất là vang đó.” Lý Đình Quân vừa dứt lời đã bị Vân Thủy Dao cho một cú “đấm hạt dẻ” vào đầu.“Ta nói đó là tiếng máy điều hòa, tiếng điều hòa đó!” Vân Thủy Dao nhấn mạnh: “Sau này không được nhắc đến nữa.”Lý Đình Quân dùng tay che đầu lại: “Đau à, không thể nhẹ tay một chút được sao?”“Còn trách ta được à
Không phải tự ngươi chuốc lấy sao?” Vân Thủy Dao phất phất tay: “Đi nhanh lên đi, nhìn thấy ngươi là thấy phiền.”Vân Thủy Dao cảm thấy người này Lý Đình Quân cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật là hay nhiều chuyện.“Chiều nay huấn luyện quân sự xong khoan hãy về, ở cổng sân vận động chờ ta, ta sẽ dẫn ngươi qua nhà Tây số hai.”“Vâng học tỷ
Ngài là nhất, ngài quyết định là được.” Lý Đình Quân sợ lại bị ăn đấm vào đầu, chỉ còn cách thuận theo Vân Thủy Dao.Nói xong Lý Đình Quân liền trực tiếp về ký túc xá, dù sao thời gian nghỉ trưa cũng ngắn ngủi, Lý Đình Quân còn muốn ăn cơm xem phim, rồi lại còn phải ngủ trưa, nếu không dưỡng đủ tinh thần thì làm sao có thể tiếp tục huấn luyện quân sự được.Hai giờ chiều, buổi huấn luyện quân sự vẫn tiếp tục.Sau khi đứng nghiêm tư thế q·uân đ·ội nửa giờ, huấn luyện viên Vương tuyên bố tiến hành bài tập chạy nhanh 50 mét, kiểm tra xem khả năng bộc p·h·át của mọi người.Vừa nghe nói sắp phải chạy nhanh, mọi người một trận kêu ca rên rỉ, vốn tư thế đứng nghiêm đã rất mệt rồi, lại thêm bài chạy nhanh này nữa, chắc chân đều muốn phế bỏ hết cả.Nhưng đối với những nam sinh có tố chất thân thể tốt mà nói thì bài chạy nhanh này thực ra cũng chẳng là gì.Nhưng đối với các nam sinh có tố chất thân thể kém mà nói, vậy đúng là muốn c·h·ế·t.Chưa nói đến việc có chạy đúng theo thời gian quy định của huấn luyện viên hay không, mà việc chạy ở cuối còn làm cho các nam sinh mất mặt nữa, nhất là khi có rất nhiều nữ sinh đang quan sát trên sân tập.“Xong rồi anh em ơi, lần này chắc chắn mình chạy chót rồi.” Lý Đình Quân than vãn, cơ thể của hắn vốn rất kém, sau khi đứng tư thế quân đội nửa tiếng đã mệt lử cả người rồi, căn bản không còn sức mà chạy nữa.Vị trí bét này, chắc chắn không ai khác ngoài hắn.“Đừng lo, chạy qua loa một chút là được.” Triệu Khải bên cạnh an ủi, Triệu Khải là người mà Lý Đình Quân đã từng nói có tố chất thân thể thuộc loại quá tốt đấy.Đứng tư thế q·uân đ·ội nửa tiếng với Triệu Khải chỉ như gãi ngứa, còn việc chạy 50 mét đối với hắn mà nói càng dễ như ăn cháo.“Trời ơi, nếu mà ta có thể lực như cậu thì ta cũng chạy cho có thôi.” Lý Đình Quân vừa sờ vào cơ bắp của Triệu Khải vừa thề rằng sau khi huấn luyện quân sự xong nhất định sẽ phải đi tập gym và chạy bộ.“Hai người các ngươi cứ đứng trước mặt mọi người mà s·ờ s·oạng nhau, muốn diễn đam mỹ hả?” Lý Thiên Nhất đi tới nói.“Sao
Ghen tị à
Có muốn tham gia không?” Triệu Khải cười nhạt nói.“Cỏ, nếu không phải ta biết cậu có bạn gái, ta nhất định sẽ nghĩ cậu là gay đấy.” Lý Thiên Nhất nghe Triệu Khải nói thì thấy buồn n·ô·n đến cả người n·ổi da gà lên.“Nhưng mà nói thật, mang đôi giày này mà chạy bộ, chân không t·r·ẹo đi mới lạ.” Lý Đình Quân cảm nhận được có gì đó không đúng từ lòng bàn chân truyền lên.Tuy hắn có lót thêm đồ vào đế giày, nhưng thứ đó chỉ giúp việc đứng thẳng, khi bước đều thì không làm chân bị thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu mang giày này mà chạy bộ thì chắc chân tàn mất.“Thật đó, mà trong giày của mấy cậu không có lót gì à?” Lý Thiên Nhất cười gian nói.Lý Đình Quân nghe vậy liền biết Lý Thiên Nhất đang ám chỉ cái gì: “Lót chứ, ta còn lót hai lớp lận.”“Anh Lý ngầu quá.”Nhưng mà nghe kiểu nói của Lý Thiên Nhất, Lý Đình Quân mới nhận ra chiếc khăn muội mà mình lót trong giày, bởi vì buổi sáng đi đều bước và tập đi nghiêm chỉnh đã bị trượt ra phía sau.Những ai từng tập đi đều bước trong huấn luyện quân sự đều biết, khi đi nghiêm bàn chân sẽ phải đá mạnh xuống đất trước sau.Động tác này sẽ làm cho những chiếc khăn muội được lót dưới đế giày bị xê dịch.Lý Đình Quân phát hiện chiếc khăn muội trong giày mình đã bị xê dịch, một phần đã từ lòng bàn chân trượt xuống tận gót chân rồi, chắc chắn thêm vài bước nữa là nó sẽ bị tuột ra khỏi giày mất.“Anh em ơi, đừng trách lão ca không nhắc nhở mấy người nhé
Nhân lúc còn đang chỉnh đốn lại trang phục thì chỉnh luôn mấy thứ đang lót trong giày đi, nhỡ chút nữa bị rơi ra ngoài là ê mặt lắm đó.” Lý Đình Quân nhắc nhở, hắn không tin là chỉ mình hắn gặp phải chuyện này.“Gì cơ, cám ơn cậu nhắc nhở, nếu không mà gặp sự cố thì có mà chuyện vui.”Lý Thiên Nhất và Triệu Khải nghe Lý Đình Quân nói cũng đã nhận thấy điều khác lạ ở trong giày: “Cậu nói đúng đó, tạ ơn cậu đã nhắc, nếu không lát mà có chuyện xảy ra thì có mà chết dở.”“Tuấn Lam, cậu cũng để ý một chút, xem có muốn c·ở·i giày ra rồi điều chỉnh lại không
Nghe rõ không?” Lý Đình Quân nhắc nhở Chu Tuấn Lam đang đứng ngơ ngẩn một bên.Thấy Chu Tuấn Lam không trả lời, Lý Đình Quân chuẩn bị nhắc lại với hắn lần nữa thì lúc này huấn luyện viên Vương đã lên tiếng: “Tập hợp chuẩn bị chạy.”Lý Đình Quân đành phải nhập đội hình tập trung, cũng không kịp nhắc nhở nữa.“Đình Quân, lát nữa tớ chạy chậm lại, hai đứa mình chạy chung một tốc độ nhé.” Triệu Khải nói với Lý Đình Quân,“Tốt bụng quá.” Lý Đình Quân cảm động trước hành động của Triệu Khải, vừa nãy hắn còn đang lo không dám chạy sợ bị cuối cùng m·ấ·t mặt, có người cùng chạy vậy chẳng phải tốt hơn sao?“Chuẩn bị chạy.” Nghe huấn luyện viên Vương ra hiệu, Lý Đình Quân liền cùng Triệu Khải, Lý Thiên Nhất và hai người khác chạy ra.Không biết là mọi người đã thương lượng xong với nhau hay là nam sinh vốn dĩ đã ăn ý với nhau, mà năm người đều cùng một tốc độ chạy qua vạch đích.“Anh em, làm tốt lắm nha.” Lý Đình Quân nói với bốn người kia.Sau khi tổ của Lý Đình Quân chạy xong thì tới lượt tổ của Chu Tuấn Lam.Sau khi Lý Đình Quân và mọi người đã chạy xong thì họ cùng ra đứng ở bên sân vận động để xem các bạn ở tổ sau chạy bộ.Chỉ nghe thấy tiếng hô của huấn luyện viên Vương, tổ của Chu Tuấn Lam liền lập tức xuất phát, tố chất cơ thể của Chu Tuấn Lam cũng không tệ, đang chạy thứ ba, khi mà Lý Đình Quân đang nghĩ rằng Chu Tuấn Lam sẽ chạy về đích ở vị trí thứ ba thìChu Tuấn Lam không biết vì lý do gì mà đột ngột tăng tốc, chân trong giày của hắn không kịp thích ứng với tốc độ, mà cái giày lại bất ngờ bay ra ngoài.Chiếc khăn muội trong giày cũng theo giày mà văng ra ngoài, bay lơ lửng trên không trung ước chừng cao ba bốn mét, bay xa bảy, tám mét mới rơi xuống.Lúc này, bất kể là Lý Đình Quân cùng Triệu Khải đang ở một bên, hay là đội nữ sinh đang nghỉ ngơi ở bên kia cũng đều im lặng trở lại.Cả thế giới lúc này như đang bị ép xuống sự yên tĩnh tột độ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.