Vân Thủy Dao mỉm cười, đi tới cầm lấy tấm ảnh mà Lý Đình Quân vừa xem: “Thì ra là ngươi thích kiểu này à
Nhìn không ra nha, niên đệ.” “Ảnh chụp rất đẹp, chắc là ảnh chụp hồi năm hai đại học của ta, hồi đó ta còn chưa quen đeo kính áp tròng.” “Em thấy học tỷ đeo kính lúc nào cũng rất đẹp.” “Hả
Ý ngươi là bây giờ ta không đeo kính liền không dễ nhìn?” Vân Thủy Dao đặt tấm ảnh xuống, quay đầu nhìn Lý Đình Quân
Lý Đình Quân vội xua tay nói: “Đương nhiên không phải rồi, học tỷ không đeo kính vẫn rất xinh đẹp
Chỉ là, cảm giác học tỷ đeo kính lên, càng… càng đáng yêu hơn một chút.” Giọng Lý Đình Quân càng lúc càng nhỏ, đến cuối câu còn không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Thủy Dao
Vân Thủy Dao thấy dáng vẻ ngại ngùng của Lý Đình Quân, trong lòng lại càng nổi lên hứng thú muốn trêu chọc
Vân Thủy Dao tiến lại gần hỏi: “Vậy niên đệ thích cô gái xinh đẹp hay là thích cô gái đáng yêu?” Còn cần phải nói sao
Trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn đều muốn hết
Nhưng mà đáng tiếc, Lý Đình Quân trước mắt vẫn còn vị thành niên, nhưng điều này không ngăn được tâm tư muốn tất cả của Lý Đình Quân
“Ngươi nhất định không được nói lung tung, nếu như là học tỷ nói, đáng yêu hay xinh đẹp em đều thích
Kiểu nói lỗ mãng như vậy em không muốn nghe đâu nha.” Dựa vào, đi đường của người khác, sau đó chặn đường không cho người khác đi
Lý Đình Quân đang chuẩn bị nói câu này, không ngờ lại bị Vân Thủy Dao nói trước mất rồi
“Nếu thật sự bắt buộc phải nói, em thích người trong mắt có chứa cả mùa thu.” Lý Đình Quân nghĩ ngợi một chút rồi trả lời
Vân Thủy Dao nhất thời không hiểu câu nói này của Lý Đình Quân có ý gì, lập tức nói: “Hình như câu trả lời của niên đệ lạc đề rồi, chị hỏi em là thích con gái xinh đẹp hay con gái đáng yêu cơ mà.” Lý Đình Quân cười mà không nói, giơ tay phải lên chỉ lên trời, ra hiệu Vân Thủy Dao ngẩng đầu nhìn
Vân Thủy Dao cũng theo tay Lý Đình Quân ngẩng đầu lên, cuối tháng tám Lư Châu đã bắt đầu có chút hương vị của mùa thu
Những cây ngô đồng hai bên đường tuy không chuyển sang đỏ, nhưng cũng có vài chiếc lá sớm cảm nhận được thu về, lác đác lộ ra màu nâu đỏ nhạt
Theo một cơn gió thổi qua, lá ngô đồng hai bên đường xào xạc vang lên, những chiếc lá sớm cảm nhận được tiếng gọi của mùa thu liền rơi xuống theo gió
“Học tỷ, bây giờ trong mắt tỷ đang chứa đựng cả mùa thu.” Giọng nói của Lý Đình Quân truyền vào tai Vân Thủy Dao, nàng không ngờ tới Lý Đình Quân lại có thể đưa ra câu trả lời như vậy
Rất lâu sau, Vân Thủy Dao mới cúi đầu xuống nhìn Lý Đình Quân, nở một nụ cười
“Dẻo miệng ghê, chị đã bảo không muốn nghe mấy câu trả lời lỗ mãng rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà lần này, chị rất thích.” Vân Thủy Dao tiến lên nhéo mặt Lý Đình Quân: “Bây giờ miệng lưỡi dẻo thế này, hồi trước chắc cũng lừa không ít tiểu cô nương nhỉ.” “Đâu có, đến giờ em vẫn là trai tân 17 năm đó.” Lý Đình Quân xoa xoa má bị Vân Thủy Dao nhéo
“Chuyện của Tống Vũ Phi không tính sao?” “Lần đó của nàng chỉ là em… coi như một nửa thầm mến, một nửa đơn phương đi
Dù sao cũng bị cự tuyệt rồi, cũng không thể nói là tất cả đều thầm mến được.” Lý Đình Quân vừa nói vừa quay mặt đi, nhìn về phía phong cảnh xa xăm
“Thật sao, đáng tiếc thật đấy.” “Em cũng thấy đáng tiếc, dù sao cũng là…” Lý Đình Quân không nói hết, với hắn mà nói, nếu lúc trước dũng cảm hơn một chút thì có lẽ đã khác rồi
“Ý chị là nàng ta đáng tiếc, bỏ lỡ một người như em đấy.” Vân Thủy Dao lại nhéo má Lý Đình Quân, “nhưng có lẽ đây chính là nhân quả, nàng ta bỏ lỡ em thì sẽ có người nhận được người tốt hơn em
Yên tâm đi niên đệ, em sẽ gặp được người xứng đáng hơn để gặp thôi.” “Ghê, học tỷ nói câu này cứ như là chuyên gia văn học tình cảm vậy.” “Dù sao thì khuyên nhủ niên đệ là trách nhiệm của một học tỷ mà
Thôi đi ăn cơm thôi, chị đói rồi.” Vân Thủy Dao xoay người đi về hướng nhà ăn
“Hả
Nhưng mà em đã nhờ Triệu Khải mang cơm giúp em rồi mà.” “Vậy để dành buổi tối ăn.” Không còn cách nào khác, Lý Đình Quân đành phải theo học tỷ đến nhà ăn, cùng nhau ăn cơm trưa
Đến khi cậu về tới ký túc xá thì đã hơn một giờ chiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Đình Quân mở cửa thì thấy Triệu Khải đang ngủ trưa, Chu Tuấn Lam đang đeo tai nghe xem phim chăm chú
Lý Đình Quân đi tới sau lưng hắn, Chu Tuấn Lam còn chưa kịp phản ứng
Lý Đình Quân nhẹ nhàng vỗ vai Chu Tuấn Lam, Chu Tuấn Lam giật mình đóng sầm máy tính lại
“Đình Quân, cậu về sao không có tiếng động gì hết vậy?” Chu Tuấn Lam đỏ mặt nói
Lý Đình Quân cười gian: “Tớ mà phát ra tiếng thì làm sao biết cậu đang xem loại phim này hả
«mẹ của bạn tôi» chậc chậc, lần sau nhớ chỉnh âm thanh tai nghe nhỏ thôi nhé, để có người về còn biết mà chuẩn bị.” “Tớ… Tớ đang học tiếng Hàn đấy, cậu đừng có nói xấu tớ.” Chu Tuấn Lam đỏ mặt giải thích
“Ồ ồ ồ, còn học tiếng Hàn nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà sao cái video học tiếng Hàn đó, người ở trong không mặc quần áo vậy?” Lý Đình Quân nói xong liền về bàn của mình, trên bàn vẫn còn cơm trưa mà Triệu Khải đã mua về, nhưng lúc này cơm cũng đã nguội gần hết
“À phải rồi, Tuấn Lam.” Lý Đình Quân quay đầu nhìn Chu Tuấn Lam, “gửi cái phim đó cho tớ một bản đi, không có ý gì khác đâu, tớ cũng muốn học tiếng Hàn mà.” “Xí, khinh bỉ cậu.” “Có gì mà phải khinh chứ, nghệ thuật phải để mọi người cùng thưởng thức.” Lý Đình Quân mở máy tính, vừa nhận được kết nối mạng mà Chu Tuấn Lam vừa gửi
“Mật khẩu là gì?” Lý Đình Quân bấm vào kết nối định tải, không ngờ còn cần mật khẩu
Chu Tuấn Lam đi đến cạnh Lý Đình Quân, kéo Lý Đình Quân ra: “Cậu tránh ra, để tớ nhập mật khẩu.” “Tớ gõ, cậu trực tiếp đọc cho tớ không được à?” “Vậy không được, mật khẩu máy tính của tớ toàn bộ đều là một cái
Không thể để cậu biết được.” Chu Tuấn Lam che màn hình, chỉ vài giây đồng hồ đã nhập xong mật khẩu
Ngay lúc Chu Tuấn Lam đứng lên chuẩn bị đi, phát hiện trên vai Lý Đình Quân lại có một sợi tóc
“Đừng nhúc nhích, trên vai cậu có cái gì đó.” Chu Tuấn Lam đột nhiên nói
“Cái gì vậy, là côn trùng à
Mau giúp tớ lấy nó ra đi.” Lý Đình Quân thẳng lưng không dám nhúc nhích
“Cậu tuyệt đối đừng động nhé.” “Tớ không động, cậu nhanh giúp tớ lấy nó đi.” Lý Đình Quân thấy Chu Tuấn Lam vẻ mặt nghiêm trọng, càng chắc chắn trên vai mình thật sự có côn trùng
Nhưng không đợi Lý Đình Quân suy nghĩ nhiều, Chu Tuấn Lam liền gỡ xuống một sợi tóc trên vai Lý Đình Quân
“Ta thao, hết hồn, cứ tưởng trên vai mình có côn trùng, không ngờ chỉ là sợi tóc.” Lý Đình Quân phàn nàn
Chu Tuấn Lam không để ý tới Lý Đình Quân, hắn kéo thẳng sợi tóc trên tay, khoảng chừng 60 đến 70 centimet
Chu Tuấn Lam ngẩng đầu nhìn Lý Đình Quân, sau đó lại cúi xuống nhìn sợi tóc trong tay, hắn có thể khẳng định sợi tóc này không phải của Lý Đình Quân
“Sao trên người cậu lại có tóc của con gái vậy?” Chu Tuấn Lam hỏi
Nhìn sợi tóc trong tay Chu Tuấn Lam, Lý Đình Quân nhất thời đã nhận ra đó là của học tỷ Vân Thủy Dao
Dù sao hôm nay người phụ nữ duy nhất mà hắn tiếp xúc cũng chỉ có Vân Thủy Dao
“Cái này… chắc là tại buổi trưa đông người, lúc tập trận chen lấn quá, tóc của cô gái khác rớt xuống người tớ thôi.” “Không thể nào, tớ lần nào cũng chen bên cạnh con gái, sao trên người tớ không có tóc con gái?” “Cậu đúng là biến thái đấy à.” Lý Đình Quân nghe Chu Tuấn Lam nói xong, vô ý thức lùi lại một bước
Chu Tuấn Lam giơ sợi tóc trên tay lên ngửi ngửi, sau đó mặt mày kinh ngạc: “Đây là tóc của học tỷ Vân Thủy Dao.” “Má ơi, sao cậu lại biết?”