Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 17: Thần ™ cha vợ




"Ta siết cái đậu
what are you làm cái gì thế
Lúc nào mà lại có quy củ chính đáng này rồi
Đây là hình thức giáo dục mới hay là nội quy trường học mới vậy
Việc quân sự hóa thì có thể hiểu được, nhưng vì ban trưởng phục vụ thì không khỏi quá kỳ quặc đi
Chẳng lẽ không phải vì nhân dân phục vụ sao
Khẩu hiệu hô khí thế mười phần, trở thành một cảnh tượng khác lạ trước cổng trường
( ̄△ ̄;) Phụ huynh thì ngơ ngác, còn mấy đứa nhóc con thì một mặt hâm mộ, mắt không rời đi được
Nhìn hay ho quá, ta cũng muốn chơi
Ngày mai ta nhất định phải tham gia
Không ít học sinh giấu kín ý tưởng này trong lòng, ánh mắt bọn chúng rực lửa, dòng máu nóng trong gien bị đốt cháy, một cỗ nhiệt huyết từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu
Trước bao nhiêu con mắt như vậy, Bạch Thế Phong xấu hổ đến mức muốn đào ba cái phòng ngủ, một cái phòng khách ra khỏi đầu ngón chân, đưa ngươi đi học, ngươi lại làm thủ trưởng
Nh·iếp Mậu Tài đúng là không biết xấu hổ, lại không giống vậy
Ánh mắt hắn lấp lánh ánh sao, kích động khoa tay múa chân: "Lão ca
Lão ca
Ta ở đây
Vừa nhìn thấy Bạch Dã, hắn liền không thèm để ý tới cả con gái, vội vàng vẫy tay về phía Bạch Dã
Các bậc phụ huynh đang chờ đợi từ lâu khi nhìn thấy "Lão ca" xuất hiện liền nhao nhao quay đầu về phía Bạch Dã
Má ơi
Đây chẳng phải là thằng nhóc con vừa rồi trông rất khí phách sao
Hắn là lão ca của Nh·iếp Mậu Tài á
Thật là buồn cười
Nhìn qua thì mới lên lớp một, Nh·iếp lão bản, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà, mới sáu tuổi mà ngươi đã gọi người ta là lão ca rồi hả
Nhìn kỹ lại, thằng nhóc con này cũng chẳng có gì đặc biệt, bình thường thôi, ngoại trừ việc hơi đẹp trai, khí chất thì ngược lại không thể nói là bình thường
Hắn ẩn chứa một luồng khí thế lạnh lùng, người sống chớ lại gần
Nhìn thêm hai cái thì con tim nhỏ lại rụt rè, đập thình thịch không ngừng
"Ngầu bá cháy
Không hổ là lão ca của ta
Nh·iếp Mậu Tài vô cùng tự hào: "Ngày đầu đi học đã thu nhận nhiều tiểu đệ như vậy, quá thần kỳ
Mặc Nh·iếp Mậu Tài tâng bốc mình lên tận mây xanh, Bạch Dã vẫn không chút động lòng, ánh mắt của hắn từ lúc vừa bước ra khỏi cổng trường đã bị tiếng quát tháo ở đằng xa thu hút
Hai bảo vệ đang nghiêm nghị xua đuổi một người phụ nữ, lưng nàng cõng một đứa trẻ khóc thút thít, tiếng khóc khiến lòng người bực bội, Bạch Dã không nhịn được khẽ nhíu mày
"Đồ lừa đảo, đừng có nhìn, về nhà đi
Bạch Thế Phong theo ánh mắt của Bạch Dã nhìn sang, đúng lúc thấy cặp mẹ con kia: "Bây giờ bọn lừa đảo thật là tinh ranh, biết phụ huynh trường này có tiền, nên chạy tới đây lừa tiền đấy
"Chị ta tính sai rồi, người có tiền mới là người ranh ma nhất, sao mà chị ta lừa được..
Bạch Dã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, trong lòng hắn lại có cái nhìn khác với Bạch Thế Phong, vì hắn cảm thấy người phụ nữ kia không giống lừa đảo
Lừa đảo có một đặc điểm là ánh mắt hay liếc ngang liếc dọc
Bọn chúng mang ý đồ xấu, luôn có suy nghĩ lừa được ai thì lừa, lừa không được thì đổi người khác, lúc nào cũng giữ cảnh giác, nên ánh mắt tự nhiên không thể tập trung được
Còn người phụ nữ này thì không, ánh mắt của nàng ta không có thần, mặt không chút máu, gầy yếu đến mức sắp ngã, khi bị bảo vệ đẩy, bước chân lảo đảo, đứng dậy cũng rất khó khăn, đây là biểu hiện của việc suy dinh dưỡng nặng
Lừa đảo thì ăn ngon mặc đẹp, sao có thể bị suy dinh dưỡng được
Ngay lúc Bạch Dã còn đang ngẩn người, một bóng hình nhỏ đã nhanh chân bước về phía người phụ nữ kia
Giang Trĩ Ngư bước đôi chân ngắn ngủn, khi đến gần người phụ nữ kia thì đột nhiên trở nên cẩn thận từng li từng tí, bàn tay nhỏ mò mẫm trong túi, mặt không có chút do dự, móc ra một tờ mười đồng đưa cho người phụ nữ
"Đinh..
Trong nháy mắt, một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Bạch Dã
【Thông tin mới nhất: Buổi hẹn hò kết thúc, trên đường về nhà ngươi đưa Giang Trĩ Ngư gặp một gia đình có người bệnh, Phật dạy rằng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, hãy góp chút sức mọn, để vun đắp đức cho tình yêu của hai người trong tương lai.】 【Nhiệm vụ: Cứu tế người bệnh, phần thưởng tùy theo mức độ cố gắng
Phần thưởng: Tốc độ tay +N】 Tốc độ tay
Bạch Dã cảm thấy hơi căng
Hắn liếc mắt xuống quần, cái thứ này không thể tăng lên chứ
Đùa à
Mới sáu tuổi làm sao mà có chuyện đó được
Tăng tốc độ tay, tuyệt vời
Không hổ là hệ thống, quá hiểu đàn ông
Ngươi giỏi lắm, đặc biệt là thưởng cho người đàn ông ba mươi sáu tuổi này à
Nghĩ đến tác dụng sau này hắn không khỏi đỏ mặt tía tai
Tốt, tốt, tốt
Lúc đầu không muốn xen vào
Nhưng nếu có kiểu phần thưởng này thì ta phải cố hết sức mới được
"Nhi táp, ngươi đi làm gì vậy
Bạch Dã đột ngột bước về phía người phụ nữ, làm Bạch Thế Phong giật mình, vội vàng đuổi theo, lo Bạch Dã bị người lừa gạt
Dù Bạch Dã rất thông minh, nhưng trong mắt Bạch Thế Phong thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, tâm trí chưa phát triển hoàn thiện, những chuyện u ám trong xã hội không phải là thứ mà một đứa bé có thể hiểu được
Bạch Dã không quay đầu lại, chỉ nói: "Ta đi xem một chút
Lúc này người phụ nữ đã bị bảo vệ xua đuổi ra đến dải cây xanh ở xa, nàng ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân đang cuộn lại
Đào Xuân Đông cảm thấy tuyệt vọng
Nghe người khác nói rằng ở đây nhiều người giàu có, nếu may mắn thì có lẽ có thể gặp được một đại lão bản tốt bụng, thế là nàng từ sáng sớm đã đi từng bước đến đây để ăn xin
Trường học quý tộc này là hy vọng cuối cùng của nàng
Nhưng hy vọng thì đẹp đẽ, mà hiện thực thì tàn khốc, đúng như lời người ta nói, trường học quý tộc toàn xe sang trọng, toàn là người giàu có, nhưng những người có tiền này đến nói chuyện với nàng còn không muốn, trực tiếp để mấy tên bảo vệ hung dữ đuổi đi
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng nàng cũng đã vụt tắt
Không thể xoay xở được một số tiền phẫu thuật lớn như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái chết dần, trái tim của Đào Đông Xuân như bị dao cắt, hận không thể chết theo con gái
"A dì, đừng khóc, cho
Đột nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên trên đầu
Đào Đông Xuân giật mình, ngọn lửa hy vọng lại bùng lên, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một bé gái nhỏ nhắn đen thui rụt rè đứng trước chân mình
Giống như có một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống, ngọn lửa vừa mới nhen nhóm lại một lần nữa tắt ngấm
Nàng không khỏi cười khổ: "Cám ơn con, cô không cần đâu, con về nhà đi
Mười đồng thì có thể giúp được gì chứ
Lúc này Đào Đông Xuân đã có ý định tự vẫn
Giang Trĩ Ngư không hề lùi bước, bướng bỉnh giơ tay nhỏ, nàng còn chưa biết cách an ủi người khác, thứ duy nhất nàng có thể làm là lấy mười đồng tiền trong túi đưa cho người ta
"Đưa bệnh án cho ta xem một chút
Bỗng nhiên, Bạch Dã bước ra từ phía sau Giang Trĩ Ngư
Đào Đông Xuân nhìn, lại thêm một ông cụ non là bé trai nữa, nàng lắc đầu: "Các cháu còn nhỏ, không giúp được dì đâu, dì cảm ơn tấm lòng của các cháu
"Ta không giúp được cô, nhưng có người có thể giúp cô
"Ai
Bố mẹ các cháu à
Bọn họ chịu giúp cô không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai mắt Đào Xuân Đông sáng lên, vội vàng nhìn về phía Bạch Thế Phong và Nh·iếp Mậu Tài đang vội vàng chạy tới
"Không phải
"Người có thể giúp cô chỉ có chính bản thân cô mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lời nói của Bạch Dã khiến ánh mắt của Đào Đông Xuân trở nên ảm đạm, nếu như bản thân mình có năng lực, sao có thể rơi vào cảnh đi ăn xin này
"Các cháu đừng có nói đùa với dì
Đào Đông Xuân cười buồn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không có thời gian mà đùa với cô đâu, ta có một kế, có thể kiếm được tiền thuốc men, chỉ cần chịu khổ một chút, nếu cô chịu khổ thì ta có thể dạy cho cô, còn nếu không thì coi như ta và cô chưa từng gặp
Nhờ có kỹ năng của một nhà hùng biện vĩ đại, đừng nói Bạch Dã nói thật, cho dù nói dối thì cũng khiến người ta vô thức tin tưởng hắn
Huống hồ, đối phương còn là Đào Đông Xuân đã lâm vào đường cùng
"Chỉ cần có thể kiếm được tiền thuốc men thì dù là chịu khổ gì tôi cũng cam lòng, mạng sống của tôi sau này là của cháu đấy, nếu cháu giúp được tôi
Bạch Dã trầm ngâm một lát, rồi nói những lời giống như ma quỷ thì thầm bên tai nàng: "Vậy nếu ta để cô leo từ cổng trường tới tận cửa bệnh viện thì sao
"Ngươi bò sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.