"Nhi táp, đang bận cái gì vậy
Mặt trời lên cao, Bạch Thế Phong với mái đầu bù xù bước ra khỏi phòng, hai mắt đỏ ngầu, người nồng nặc mùi rượu khó ngửi, gãi gãi mông rồi vòng ra sau lưng Bạch Dã hỏi
"Chuyện người lớn, trẻ con đừng có mà hỏi lung tung
Bạch Dã quay đầu liếc Bạch Thế Phong, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Thối chết đi được, làm bay cả bữa tối qua của ta rồi, phiền phức đi xa một chút được không
"Thằng nhãi ranh
"Ghét bỏ ta hả
Ta đây là cha ruột của ngươi đó
"Ta thối chết ngươi, ngươi thối chết ngươi..
Bạch Thế Phong nổi cơn nghịch ngợm, kéo đầu Bạch Dã đặt vào ngực xoa xoa, cười khoái chí ha ha, có ông cha như vậy thì cũng thật là cạn lời
Bạch Dã không hề giãy giụa, mặc kệ cho Bạch Thế Phong làm bậy
Niềm vui thú khi cùng nhau vận động nằm ở hai chữ "cùng nhau"
Còn việc không nhúc nhích như cá chết nằm trên giường thì có gì khác nhau chứ
Chẳng có chút thú vị nào, khiến người ta chẳng có chút hứng thú nào
"Chơi chán chưa
Bạch Dã mặt không biểu cảm hỏi
"( ˉ▽ ̄~) xì
Bạch Thế Phong bĩu môi, thu tay về, lẩm bẩm: "Lớn rồi chẳng còn dễ thương, hồi bé ngươi đáng yêu thích chơi cái này lắm
"Trước kia là trước kia, bây giờ là biến thái, ừm..
bây giờ là bây giờ, con đã sáu tuổi rồi, ai còn chơi trò con nít ba tuổi nữa chứ
Bạch Dã nghiêm túc nói: "Con lớn rồi, ba có thể trưởng thành lên được không
Đừng có vừa ngủ dậy đã học người ta uống rượu, một ngày chi kế tại Thần, ngủ đủ giấc kiếm được một trăm vạn đó
"Ờ ờ ờ..
Bạch Thế Phong lơ đãng đáp
Tuy Bạch Dã bây giờ có thể rất giỏi kiếm tiền, nhưng vừa sáng sớm kiếm một trăm vạn thì quá khoa trương rồi phải không
Ngươi nghĩ mình là trùm tài phiệt thế giới chắc
Hắn không tin, chỉ coi như Bạch Dã nói phét thôi, liếc mắt thấy tấm bảng trong tay Bạch Dã, Bạch Thế Phong hai mắt trợn trừng, kinh hãi hỏi: "Nhi táp, con đang viết tiểu thuyết hả
"Làm gì mà hét lớn thế
Sợ người khác không biết chắc
Tiện thể cho ta cái thẻ căn cước đi
"Làm gì
"Đăng ký tài khoản
Bạch Thế Phong móc bóp lấy thẻ đưa cho Bạch Dã, đứng bên cạnh nhìn Bạch Dã từng bước đăng ký
Mọi chuyện đều bình thường cho đến khi nhìn thấy bút danh của Bạch Dã lù lù hiện lên năm chữ "ngồi xổm xí hát hoa mai", thì anh ta rốt cuộc không kìm được nữa
"Con có thể đổi cái bút danh khác được không
Bạch Thế Phong nhíu chặt mày, dù sao đó là CMND của anh ta mà
"Không dám
Nhớ tới cảnh Bạch Thế Phong cứ ngồi trong nhà vệ sinh cả buổi, Bạch Dã ngón tay bay múa, thoải mái xóa bỏ, trên màn hình hiện lên một cái bút danh mới
"Một kẻ hung ác có trọng lượng..
Sắc mặt Bạch Thế Phong tối sầm lại, thằng nhãi ranh này có phải cố tình trêu ngươi ta không đấy
Anh vội vàng khoát tay: "Hình như, có vẻ, có lẽ cái vừa rồi hay hơn chút
"Chắc chắn chứ
"Chắc chắn, chắc chắn nhất định là chắc chắn
Bạch Thế Phong rất thức thời chọn cách thỏa hiệp, vì anh biết, thằng nhãi con này cố tình, cho dù có đổi thế nào cũng không thoát khỏi cái xiềng xích buồn nôn
Ít ra thì "ngồi xổm xí hát hoa mai" còn dính chút hơi hướm văn nghệ
"Chúc mừng 'ngồi xổm xí hát hoa mai' đã trở thành tác giả của nền tảng, có muốn tạo truyện mới không
Bạch Dã nhấn vào tạo truyện mới, đưa tên truyện đã chuẩn bị từ trước, phần giới thiệu vắn tắt, 4000 chữ của chương đầu quăng lên, ban đầu hắn định quăng 6000, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để dành lừa độc giả đọc tiếp bằng yêu
"Vẫn lạc thiên tài
Đấu Khí đại lục
"Cái quái gì thế
"Tào lao quá, có ai mà đọc chứ
Bạch Thế Phong hồi trẻ cũng hay đọc tiểu thuyết, nhưng phần lớn toàn đọc văn học truyền thống, khinh thường mấy loại tiểu thuyết mạng này
"Xong rồi, xong rồi, Thế Phong, mau ra xem thử đi, cha ngươi đánh nhau với lãnh đạo rồi
Hàng xóm Tào đại gia hấp tấp chạy vào hét lớn: "Ngươi mau ra xem sao đi..
"Ngọa tào
Bạch Thế Phong giật mình, vội hỏi: "Lãnh đạo nào
Vì chuyện gì vậy
"Hình như là bí thư gì đó
Ta cũng không rõ, bọn họ muốn đào mả tổ nhà ngươi, cha ngươi cuống lên, không nói hai lời đã đánh người ta rồi
Đến nước này rồi sao
Bạch Thế Phong vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài
Trong phòng chỉ còn lại một mình Bạch Dã, đến cuối cùng thì chuyện cũng xảy đến, Bạch Dã một mặt bình tĩnh mở tấm bảng, vào phần mềm mạng xã hội nhấp mở hình chân dung của Nhâm Khang Phục
【 Nhâm gia gia đến đâu rồi ạ
】
"Báo cảnh sát, bắt lại, bắt hết lại, làm phản rồi, bắt hắn lại cho tôi
Bí thư trấn ủy Lộc Chí Dụng bị Bạch Kiến Quân đấm vào mắt, trong nháy mắt giận tím mặt, chỉ vào Bạch Kiến Quân bị đè dưới đất tức giận quát tháo
"Cháu trai, dám đụng đến mả tổ nhà họ Bạch của ông hả
Cái thứ có mẹ sinh không có cha nuôi như ngươi..
Bạch Kiến Quân bị người đè xuống đất vẫn la hét
Bạch Quốc Khánh cùng đám người nhà họ Bạch xông lên phía trước, nhưng bị đám người đối phương ôm chặt, chờ Bạch Thế Phong chạy đến thì cả đám đã thành một mớ hỗn độn
Giờ phút này, đạo lý gì, đạo đức pháp luật gì đều bị vứt ra sau đầu, Bạch Thế Phong ┗|`O′|┛ gào lên một tiếng: "Thả cha ta ra, ta liều mạng với các ngươi
Một giây sau
Anh đã bị mấy người đàn ông to cao ôm chặt, không nhúc nhích được
Trần Nguyên Minh đứng ở phía xa chống gậy gõ xuống đất, đau lòng kêu la: "Thạch hầu tử à, đừng làm vậy, đừng làm vậy, có gì từ từ nói, các người mau thả anh ta ra đi, đừng để bị thương
"Trần Nguyên Minh, cái đồ chó má, giả nhân giả nghĩa, toàn là do ngươi bày trò quỷ
Lão tử không tha cho ngươi đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Kiến Quân tức đến nổ phổi
"Ngươi dám nói động đến mả tổ tiên nhà ta, thông đồng với gian thương sớm đã bao cả ngọn núi rồi, bắt lão tử dời mộ, ngươi đúng là đồ vô sỉ!!
"Thạch hầu tử à, ta cũng bất đắc dĩ thôi, ngươi đại nhân có đại lượng, sao không thể tác thành cho cậu Nhi Ca có chút hiếu tâm chứ
"Mộ phần ông bà cô chú dời chỗ nào cũng được, sao ông cứ như hồi bé, ngang bướng như con lừa vậy
"Một trăm vạn không đủ, tôi cho năm trăm vạn có được không
Nghe Trần Nguyên Minh nói năm trăm vạn, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Bạch Kiến Quân, trong lòng vừa ghen tị lại vừa coi thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tưởng rằng nhà họ Bạch náo loạn lên như vậy là chỉ muốn thêm tiền, chiêu này của Trần Nguyên Minh đúng là quá đẹp, rõ ràng là ông ta ép người ta dời mộ, lại thành người nhà họ Bạch không phải
"Phì
"Ngươi cho lão tử một trăm triệu, một trăm tỷ ta cũng không dời, lão tử còn sống một ngày thì đừng hòng đụng đến mả tổ tiên nhà ta
"Ai..
Thạch hầu tử, sao ngươi phải khổ như vậy chứ
"Năm trăm vạn có thể cải thiện cuộc sống, xây được mấy tòa nhà lớn đẹp, có gì không tốt chứ
Sao cứ phải cố chấp với ta vậy..
Lộc Chí Dụng tiến đến bên cạnh Trần Nguyên Minh nịnh nọt nói: "Trần lão gia tử đừng có nói nhảm với hắn, văn kiện đã ký rồi, hắn dời cũng phải dời, không dời cũng phải dời, đây không phải hiệp thương, mà là thông báo
"Thông báo các ngươi biết không
Lộc Chí Dụng vỗ văn kiện trong tay: "Núi Chim Ngói là đất quốc hữu, không phải của tư nhân các ngươi, mọi người phải hợp tác với công tác của chúng ta, xây dựng quê hương, ai cũng có trách nhiệm..
"Trần lão gia tử về quê đã bỏ tiền ra lại còn sửa đường, còn định xây biệt thự ở đây, cái nào không phải là chuyện đại sự công đức vô lượng chứ
Toàn chuyện tốt cho dân chúng chúng ta..
"Mấy người đừng có náo loạn nữa, còn làm ồn nữa thì ta thật sự bắt hết đấy, không có đùa với các người đâu
Lộc Chí Dụng không có khả năng đối đầu trực diện, nếu tranh chấp với dân làng thì hắn chỉ biết né tránh chứ không dám phản công, nhưng hắn có quyền điều cảnh sát bắt người nhốt lại, điểm này thì chắc chắn, dù sao Bạch Kiến Quân thật sự đánh người
Đột nhiên
Ở đằng xa đèn báo hiệu nhấp nháy
Lộc Chí Dụng trong lòng vui mừng, lập tức lên tinh thần, hắn lên giọng oai nghiêm nói: "Đừng nói ta dọa các ngươi, xe cảnh sát đến rồi kìa..
Khi mọi người quay đầu nhìn thì ngay lập tức đều sững sờ kinh ngạc thốt lên, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ bắt vài ông già thôi mà, có đáng làm lớn chuyện thế này không
"Mặt mũi Trần lão gia tử đúng là to thật, lần này người nhà họ Bạch chắc chắn nếm mùi đau khổ."
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]