Chương 27: Cùng Loại Khác Biệt Mệnh
Hiện trường có chút trầm mặc, nửa cái đầu hài đồng không nói lời nào, khóe miệng nước bọt chảy tí tách, giống như đang tự hỏi ý nghĩa việc Trần Ninh nói bắt giữ nó rốt cuộc là gì
Vương Văn Cung đứng một bên, sắc mặt bình thản
Nửa cái đầu hài đồng này chỉ là quỷ vật nhất giai cấp thấp nhất, xem như tàn hồn sắp chết chưa chết, không tính lợi hại, cho nên không cần sợ hãi
Ân Đào đứng sau lưng Trần Ninh, khẽ cau mày, vẻ mặt có chút trầm ổn
Một lúc sau, nửa cái đầu hài đồng nhếch mép, dùng giọng the thé như điên cuồng đặt câu hỏi, “Ngươi không phải tuần bộ sao, ngươi là người tốt, vì sao muốn bắt ta, vì sao?!”
“Ừm, có một khả năng…” Trần Ninh lạnh nhạt trả lời: “Ngươi là người xấu?”
“Ta là người xấu?!” Hài đồng kinh ngạc hét lớn một tiếng, như không thể chấp nhận sự thật này, trong miệng không ngừng lẩm bẩm
“Ta là người tốt… là người tốt mà, nhưng mụ mụ nói các chú tuần bộ cũng là người tốt, các chú tuần bộ chỉ bắt người xấu, vậy ta chính là người xấu?!”
“Không, ta là người tốt…”
Nửa cái đầu còn lại của hài đồng điên cuồng chuyển động, từ đầu đến cuối không nghĩ ra quan hệ cụ thể bên trong, một mực xoắn xuýt mình là người tốt hay người xấu, khiến cho bộ não vốn đã tàn khuyết càng thêm căng thẳng, gần như bốc khói
“Thôi, nhiều chuyện như vậy ngươi đừng nghĩ vội.” Vương Văn Cung bước tới, vượt qua Trần Ninh, tiếp tục nói với nửa cái đầu hài đồng
“Nếu ngươi cảm thấy mình là người tốt, vậy thì chấp nhận chúng ta hỏi han trước đi.”
Nửa cái đầu hài đồng vội vàng gật đầu đồng ý, “Được, được.”
Ân Đào khoanh tay trước ngực, yên lặng quan sát, tàn hồn nhất giai như hài đồng này mới vừa hoàn thành quỷ biến, cũng chưa ý thức được mình đã trở thành quỷ dị, vẫn cho mình là người bình thường, chỉ có điều cách suy nghĩ đã khác người thường
Trần Ninh đưa tay nhẹ dụi mắt, hơi ngửa đầu, khẽ lùi lại một bước
Ân Đào liếc nhìn hắn một cái, vẫn không nói gì
Vương Văn Cung bắt đầu đặt câu hỏi, “Câu hỏi thứ nhất, hai ngày trước trong tòa nhà đã xảy ra chuyện gì, ngươi biết những tin tức gì thì nói ra hết.”
Nửa cái đầu hài đồng cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, một lát sau mới nhẹ giọng nói bằng thanh âm trong trẻo
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ, ta chỉ nhớ là có một tiếng động vang lên, sau đó nhà tối sầm lại, mụ mụ nói muốn ra xem một chút, bảo ta ngoan ngoãn ở nhà, nhưng mụ mụ mãi chưa quay về, ta muốn đi tìm mụ…”
“Ta thật sự rất sợ, không dám ra ngoài, mà trên lầu còn có những âm thanh lạ, rất đáng sợ.”
Nói đến đây, bàn tay nhỏ bé của hài đồng đan vào nhau, có vẻ hơi lo lắng, nhấc nửa cái đầu lên, hỏi Vương Văn Cung
“Chú tuần bộ, các chú có thể giúp ta tìm được mụ mụ không?”
“Có lẽ…sẽ tìm.” Vương Văn Cung nhẹ nhàng đáp, rồi rút từ trong ngực ra một điếu thuốc, chưa châm, lại hỏi
“Ngươi còn biết tin tức gì nữa không?”
Hài đồng im lặng một lát, giống như đang cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không… không biết.”
“Được rồi.” Vương Văn Cung gật đầu, châm điếu thuốc, ngậm trong miệng, nhẹ nói ra một câu hàm hồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Trần Ninh, giết nó đi.”
Ân Đào trừng lớn mắt, bước lên phía trước, đưa tay muốn cản, miệng hô lên
“Đừng…”
Rầm
Hài đồng đập vào tường, ngay cả nửa cái đầu cũng không còn, xác chết nằm thẳng đơ
Trần Ninh quay lưng về phía hai người, tay dính đầy máu tươi, máu theo ngón tay hắn từ từ nhỏ giọt xuống sàn
Tí tách
Trên gương mặt tươi cười của Ân Đào tràn đầy vẻ không hiểu, quay đầu về phía Vương Văn Cung chất vấn: “Tại sao lại bảo Trần Ninh ra tay, tự anh không thể sao?!”
Vương Văn Cung phun ra làn khói, nhìn Trần Ninh trước mặt, nhẹ giọng nói: “Hắn không có tình cảm, rất thích hợp làm chuyện này.”
“Nhảm nhí!” Ân Đào gầm lên, gương mặt tươi cười đầy tức giận, “Hắn có tình cảm, anh đúng là đồ hèn nhát, tại sao lại trút những chuyện mình không muốn làm lên đầu người khác!”
Vương Văn Cung không đáp lời, chỉ phả một làn khói, trong môi trường mờ tối không thấy rõ mặt hắn, ánh mắt đờ đẫn, một lúc sau mới dùng giọng rất nhỏ nói
“Bởi vì ta sợ hãi.”
“Cút!” Ân Đào giận dữ quát, tiến lên dùng tay áo lau máu tươi trên tay Trần Ninh, sau đó chỉ vào Vương Văn Cung quát
“Đừng có coi sự hèn nhát của mình là điều hiển nhiên, cái gì mà Trần Ninh không có tình cảm, lần sau không dám giết thì cứ nói thẳng, bà đây giúp anh giết, cứ vì vài chuyện quá khứ mà trở nên thiếu quyết đoán!”
Vương Văn Cung kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, cười khổ gật đầu: “Mắng hay lắm, thật là mắng hay lắm, ta đúng là một kẻ hèn nhát mà, luôn chùn bước vào thời điểm quan trọng, hại không ít người…”
“Được rồi, ta không muốn nghe chuyện xưa của anh.” Ân Đào lạnh lùng quát, nắm tay Trần Ninh, vượt qua xác hài đồng, đi lên tầng 4
Vương Văn Cung ném tàn thuốc ở khóe miệng xuống, dùng chân dập tắt, theo sát bước chân hai người
Trong tầng ba, xác hài đồng cô độc nằm ở góc tường, người đã chết từ lâu, bây giờ mới chết sạch sẽ
—— ——
Bên ngoài tòa nhà, lúc này đã là ngày thứ hai ba người mất tích, Hứa Thư đang đứng ngồi không yên, mọi biện pháp đều dùng mấy lần, nhưng vẫn không thể liên lạc với ba người bên trong, cuối cùng chỉ có thể báo cáo lên quận
Còn quận sau khi xác định ba người mất tích, liền tăng cấp nguy hiểm của tòa nhà từ tam giai lên Tứ Giai, phong tỏa nghiêm ngặt, cấm hết thảy người không liên quan đến gần
Hứa Thư thân là văn viên của Thần Tuyển đội bất lực ngồi ở bên ngoài, ngay từ đầu bọn họ đã biết tòa nhà này cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không chỉ tam giai, nhưng đội trưởng vẫn cứ phải đi vào, lúc trước Hứa Thư đã không hiểu hỏi một câu vì sao
Vương Văn Cung chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Bởi vì đây là quy củ, chỉ khi nào chúng ta xảy ra chuyện, mới có thể xin được trích phần trăm Tứ Giai, mới có tu hành giả lợi hại hơn của quận đến đây, chúng ta xảy ra chuyện mới là lý do để những tu hành giả này tới, mới có thể lộ rõ sự lợi hại của họ…”
“Cái này gọi là chế độ.”
—— ——
Thanh Bình Võ Viện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay Trần Ninh vẫn chưa đến luyện quyền, Khương Thu Hòa một mình đánh vào thạch thung, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía chỗ luyện quyền của Trần Ninh, trong mắt chứa vẻ nghi hoặc
“Nha đầu, hãy tập trung cao độ.” Chu Chúc chậm rãi đi đến
Khương Thu Hòa vội ổn định tâm thần, bắt đầu dốc hết sức đánh vào thạch thung, nghiến chặt răng, máu me tóe tung
Đến khi mặt trời lặn về tây, hoàng hôn dần buông xuống, Trần Ninh vẫn chưa tới
Khương Thu Hòa đã kết thúc luyện quyền, đang tiếp nhận trị liệu Ngưng Huyết kiến nhất giai, trên gương mặt tươi cười lấm tấm mồ hôi, bây giờ luyện quyền đã không còn tốn sức như trước, mà đã tiến vào Mộng Cảnh
Vẻ mặt nàng hơi do dự, dường như muốn hỏi han
Chu Chúc nhìn ra, trực tiếp hỏi: “Thắc mắc vì sao Trần Ninh không đến?”
“Có chút.” Khương Thu Hòa gật đầu
Chu Chúc liếc nhìn hoàng hôn, rồi quay đầu lại, nhìn thạch thung luyện quyền của Trần Ninh, trên đó máu loang lổ còn chưa tan hết, lúc này mới mở miệng
“Khương nha đầu, con xuất thân từ danh môn vọng tộc, có nhiều thứ không rõ ràng, Trần Ninh làm Thần Tuyển Giả không có được tự do như con, hắn sẽ có rất nhiều điều bất đắc dĩ, về sau sẽ càng nhiều.”
“Không hiểu, chẳng lẽ ngày mai hắn không đến luyện quyền sao?” Khương Thu Hòa lắc đầu, tùy ý hỏi một câu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nếu không chết thì hẳn là sẽ lại đến thôi.” Chu Chúc khoanh tay, khuôn mặt thô kệch nhìn toàn bộ bầu trời hoàng hôn, đột nhiên khẽ cảm thán nói
“Trong cùng một bầu trời có loài chim biết bay lên bầu trời, lại có loài sắp chết trên mặt đất…”
“Cùng loại khác biệt mệnh.”