Chương 30: Cỏ Dại Có Cũng Được Không Có Cũng Được
Khi tiếng "chạy" vừa vang lên, Trần Ninh và Ân Đào còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt vẫn còn đang dán chặt vào con mắt lớn màu trắng tinh khiết kia
Ân Đào nhìn mà kinh hãi, chợt nhớ tới nội dung ghi chép về quỷ vật, con mắt lớn màu trắng tinh khiết, cánh tay dài nhỏ như cành cây khô rũ xuống, nụ cười đáng sợ như dã thú
Quỷ vật Tứ Giai — thợ săn
Khi thợ săn chọn xong bãi săn của nó, nó sẽ tàn sát hết sinh linh bên trong, rồi dán những cái đầu lâu quan trọng lên thân
Vòng đầu lâu dính m.á.u trên vai thợ săn trước mắt chính là chiến lợi phẩm của hắn, con mắt trắng to kia dùng để quan sát, khóe miệng rộng dùng để dò xét
Thợ săn gần như là một trong những quỷ vật Tứ Giai đứng đầu, sở hữu sức mạnh thể chất cường đại cùng kỹ năng săn bắt đặc biệt
Bây giờ nó đang chọn một bãi săn mới
Ân Đào cuối cùng cũng phản ứng lại, trong con ngươi ánh lên quầng sáng lam sắc, túm lấy tay Trần Ninh, lập tức chạy xuống lầu, không dám chần chờ dù chỉ một chút
Trong mắt Trần Ninh, màu đỏ sậm lấp lánh, mang theo ý vị khát khao rất nhỏ, bị Ân Đào lôi đi bỏ chạy
Vương Văn Cung vẫn luôn theo sau lưng bọn họ, hình thái Nha Nhân sắp tan biến lúc này lại một lần nữa ngưng tụ, tay nắm chặt hộp Tiểu Hắc, ánh mắt không ngừng ngoái lại phía sau quan sát
Mỗi lần ngoái lại đều nhìn thấy con mắt trắng tinh kia, và con mắt trắng cũng đang quan sát hắn
Vương Văn Cung biết, đây là thợ săn đang chọn bãi săn và con mồi mới, đồng thời hắn cũng nghĩ đến một chuyện càng nghĩ càng thấy sợ
Nguy hiểm ở tầng thứ 4 vốn không phải là Ảnh Quái Nhị giai, mà là thợ săn tầng thứ năm, dù thế nào cũng sẽ bị cưỡng chế kích hoạt
Khi kim giây đồng hồ trên tường chạy ngược hết một nửa vòng, con mắt trắng bỗng nhiên ngẩng lên, khóe miệng tươi cười đáng sợ chẳng hề vội vã, mà chậm rãi lùi vào trong bóng tối
Vương Văn Cung luôn quan sát đã cảm thấy kinh hồn bạt vía, con ngươi co rút lại, sắc mặt u ám, dựa theo ghi chép về quỷ vật, đây là thợ săn đã chọn xong bãi săn, bắt đầu biểu hiện săn bắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Và con mồi chính là ba người bọn họ
"Lát nữa chú ý xem số đầu lâu trên vai thợ săn, nếu thấp hơn mười thì chúng ta sẽ không biến thành quỷ Tứ Giai, vẫn còn cơ hội sống sót, nếu không thì..
Vương Văn Cung chưa nói hết câu, nhưng những người phía sau đều biết đó là chuyện gì
Trên mái nhà truyền đến tiếng động nhỏ xíu, mang theo tiếng ma sát chói tai
Vương Văn Cung ba người chạy nhanh hơn, đến tầng ba, đá văng nửa cái đầu trẻ con t.hi t.hể đã ở đó ra, để phòng chặn đường, sau đó đứng ở hành lang lo lắng quan sát
Chạy nữa thì không thực tế lắm, tình hình hôm nay bọn họ không thể nào thoát khỏi tòa nhà, chỉ có thể nghĩ mọi cách để kéo dài thời gian chờ cứu viện, hoặc là giết con thợ săn này
"Còn nhớ những lời ta đã từng nói không
Vương Văn Cung vì quỷ biến mà đôi mắt lộ ra màu đỏ sậm, lặp lại lần nữa
"Nếu gặp nguy hiểm, điều đầu tiên là bảo toàn tính mạng của mình, đừng nghĩ đến người khác, chỉ có suy nghĩ như vậy, làm như vậy, mới có khả năng sống sót nhất
"..
Trần Ninh và Ân Đào đều không trả lời chắc chắn, cũng khó mà có thể trả lời chắc chắn, bởi vì trên đầu bọn họ vang lên âm thanh chói tai
Rầm
Một cánh tay nhỏ dài khô quắt xuyên thủng trần nhà thò ra, móng vuốt sắc nhọn chỉ suýt chút nữa đã xuyên qua đầu Ân Đào
Mà trên đỉnh đầu Ân Đào, là một đám lửa đỏ rực đang chống đỡ cái móng vuốt đó
"Chạy
Vương Văn Cung vừa phóng thích phép thuật bỗng quát, đồng thời hai cánh vỗ mạnh, sức gió khổng lồ thổi bay cánh tay, làm nó lung lay một chút
Trong tình thế khẩn cấp này, Trần Ninh nhíu mày nhìn lỗ hổng trên trần nhà, theo cánh tay khô quắt nhìn đến bả vai, chỗ đó treo...bảy cái đầu lâu
Chưa đến mười cái
Có cơ hội sống sót sao
Hắn tỉnh táo nghĩ, Ân Đào đã lôi hắn chạy xuống lầu, tầng hai chắc chắn không an toàn, thợ săn sẽ nhanh chóng đến, giờ chỉ còn cách xuống tầng một, tìm cơ hội mong manh để trốn đi mới được
Và Vương Văn Cung nhanh hơn bọn họ đến tầng một
Vì Vương Văn Cung trực tiếp xuyên qua hai cái trần nhà rơi xuống, miệng thổ ra máu tươi, chưa kịp thở, đã lập tức quay người đứng dậy, hai cánh vỗ một cái, mang theo sức gió tăng tốc tốc độ của ba người, tới vị trí đầu tầng một
Nơi này không có lối ra, chỉ có một mảnh bóng tối dày đặc, mảng bóng tối này không thể đi vào được, chỉ có thể trống rỗng nhìn nó
Thợ săn tạm thời vẫn chưa đuổi theo, có lẽ nó đang định chọn tầng một và tầng hai làm bãi săn
Mắt đỏ của Vương Văn Cung nhìn chằm chằm lên lầu, tay cầm chặt hộp Tiểu Hắc, bên hông xoay nhẹ, cầm một con dao nhỏ sắc bén, dao nhỏ này không phải dùng để chém giết, mà là để chém vào ngón tay của mình, giống như muốn hạ lệnh
Rầm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con mắt trắng lớn không biết từ lúc nào đã đối mặt với hắn, bàn tay khô quắt đặt ở bên trái đầu hắn, thợ săn nở nụ cười đáng sợ tản mát ra hàn ý vô biên
Bụp
Trần nhà dường như đảo ngược trong chớp mắt, đầu Vương Văn Cung nặng nề đập xuống mặt đất, tạo ra một cái hố, bắn tung tóe máu tươi, ý thức u ám, ánh mắt mông lung
Dao nhỏ sắc bén rơi xuống, hộp Tiểu Hắc lăn sang một bên
Thợ săn lộ ra toàn bộ thân hình, trên thân hình khô quắt là một con mắt trắng lớn, dưới con mắt là nụ cười đáng sợ quái dị, tràn đầy vẻ khinh thường với sinh mệnh
Ân Đào ngay lập tức quay đầu, tóc bay trong bóng tối, trong mắt xanh thẳm ánh lên vẻ tuyệt vọng, quát lớn về phía Trần Ninh
"Chạy, chạy mau
Nhưng chỉ còn lại tầng cuối cùng, còn có thể chạy đi đâu
Thợ săn dường như không vội mở cuộc tàn sát, nó đang hưởng thụ sự thú vị của săn bắt, nó từ từ lấy một cái đầu lâu từ trên vai xuống, nhẹ nhàng bóp, trong đầu chợt lóe ra ánh sáng trắng quỷ dị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây chính là cách nó đi săn, sẽ để con mồi xuống trước
Đầu lâu lóe ánh sáng trắng chợt cất tiếng gọi với giọng nữ nhẹ nhàng, ấm áp
"Ân Đào
"..
Ân Đào không dám tin nghiêng đầu, trong con ngươi xanh thẳm đã có chút ánh sáng trắng, nhìn cái đầu l.a.nh t.r.anh b.e
b.e.t máu kia, nghi hoặc gọi lên
"...
Mẹ?
"Ừm
Đầu lâu cô đơn đáp lại với giọng điệu dịu dàng, trên đó là nụ cười uốn éo, đáng sợ đến tột cùng của thợ săn
Nó đang hưởng thụ
—— ——
Bên ngoài tòa nhà lớn, đã là ngày thứ ba ba người mất tích, thời tiết hôm nay quang đãng, một vài đội tuần tra của quận đến, phong tỏa toàn bộ khu vực quanh tòa nhà, không cho bất kỳ ai vào
Đội tuần tra nhỏ giọng bàn luận
"Nghe nói quận phái người tu hành nhận nhiệm vụ này, chuẩn bị đến thăm dò tòa nhà, hình như là đại sư Văn Viện
"Không rõ lắm, chỉ biết sẽ có một vị đại thi nhân đến đây, lời đồn đại vị thi nhân này có thể hóa văn khí thành kiếm, lợi hại lắm
"Vậy tại sao không đến sớm một chút
"Ngươi ngốc à, đến sớm để người ta hưởng chỗ tốt à
Đạo lý này đến ta còn hiểu, mấy đại sư kia sao không hiểu
"Há há, cũng đúng
..
Bên ngoài phủ thành chủ, hôm nay bày trận lớn, chào đón các đại sư Văn Viện từ quận đến
Người đứng đầu phái đoàn Văn Viện là một người trung niên có dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt nhìn thành chủ, lắc đầu nói
"Vốn dĩ không muốn đến, nhưng quận trưởng mời nên miễn cưỡng tới một chuyến, thù lao đã nói trước bên ngươi không có vấn đề chứ
"Không thành vấn đề, sau khi mọi chuyện thành công nhất định sẽ đưa đến Văn Viện
Thành chủ cười nhẹ gật đầu, không để ý đến thái độ của những đại sư Văn Viện này, dù sao thì người đọc sách lòng dạ cũng đều ngạo nghễ thôi
"Ừm, ở đây ta muốn thêm một điều kiện nữa
Người trung niên cau mày, cầm chiếc quạt sơn thủy trong tay mở ra, trường sam rung nhẹ, tiếp tục nói
"Ta muốn t.hi t.hể của ba người Thần Tuyển Giả kia
"Ách..
Thành chủ khẽ nhíu mày, thăm dò hỏi: "Chế thành pháp bảo sao
"Chuyện này không đến lượt các ngươi quản
Người trung niên ngạo nghễ lắc đầu, bước chân nhịp hai cái, quạt xếp khẽ động, lại khinh thường cười nói
"Cho dù dùng làm phân bón, các ngươi cũng phải giao cho ta
Thiên hạ Văn Viện, phần lớn đều dựa vào gia thế, chú trọng huyết mạch xuất thân, đầu tiên là huyết mạch tốt, làm văn chương mới giỏi, quen với việc cao cao tại thượng, tự nhiên không thích ai ngỗ nghịch mình
Thành chủ gật đầu đồng ý, các đại sư Văn Viện mới chậm rãi rời đi, vào phòng khách sạn tốt nhất trong thành Vân Ly
Thời gian cứ trôi đi, dòng người tấp nập, thời gian dường như không khác gì ngày thường
Có lẽ ba người đội Thần Tuyển thành Vân Ly sống c.h.ế.t căn bản không có ai để ý
Bọn họ vốn chỉ là đám cỏ dại có cũng được, không có cũng chẳng sao.