Nhân Gian Võ Thánh

Chương 31: Đánh Khai Khiếu




Ân Đào thất thần, con ngươi mê mang
Lúc đó, ký ức đột ngột hiện ra trong đầu, giống như trở về vào một ngày hè ấm áp, dưới bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhè nhẹ, mụ mụ ở trong bếp, ôn nhu gọi nàng đi ăn dưa hấu
"Ân Đào~" giọng nữ ôn nhu và yêu thương vang lên lần nữa
"Mẹ..
Mẹ
Hai mắt Ân Đào lóe lên ánh sáng trắng, giống như đang nói mê, hướng về phía trước lên tiếng
"Lại đây, Ân Đào
Giọng nữ ôn nhu dùng giọng điệu mà Ân Đào tiếc nuối nhất để nói, giống như trở về cái ngày hè mà nàng hằng mong nhớ, ngôi nhà yên bình vô sự đó
Đầu lâu trong tay thợ săn giống như mồi nhử để câu cá, hắn thì giống như một ngư dân đang chờ cá mắc câu, nụ cười toe toét đáng sợ đang chờ đợi Ân Đào tiến đến
Vương Văn Cung cố gắng chống đỡ thân thể bê bết máu bò dậy, lông vũ dính đầy máu tươi, ngược lại có chút giống Huyết Nha, nhìn Ân Đào như tự mình chui đầu vào lưới, bỗng cắn răng, vỗ cánh, muốn lao về phía thợ săn
Hắn là người đầu tiên nghĩ đến việc bảo toàn tính mạng, cũng là người đầu tiên vì người khác đánh cược tính mạng
Hắn đúng là một kẻ hèn nhát không quyết đoán, nhát gan đến mức không dám một mình chạy trốn
Ba
Một cánh tay khô dài khác chợt nắm lấy hắn, đồng thời còn có ánh mắt trắng dã to lớn của thợ săn hướng đến, trong đó lóe lên sát ý
Bàn tay khô cốt bỗng nhiên dùng sức, giống như muốn bóp nát đầu Vương Văn Cung, giết chết Nha Nhân nửa người nửa quỷ này
Bên kia, tiếng gọi vẫn tiếp tục, Ân Đào cứng ngắc bước về phía trước, cả người đã hoàn toàn rơi vào mê man, không phân biệt được thực tại và hư ảo, chỉ hướng đến mùa hè trong ký ức tuổi thơ mà đi

Một tiếng thở nặng nề vang lên
Mùa hè bỗng nhiên tan biến, bóng tối vô biên bao phủ, mang theo sự kiềm chế cực độ
Ân Đào dừng bước, đôi mắt mê mang mở lớn, gương mặt xinh đẹp kinh hãi, toàn thân run rẩy
Trước mắt nàng, trong bóng tối vô biên mà lại nặng nề kia, máu tươi đặc quánh chảy ra, người đàn ông điên cuồng nắm con dao phay dính máu, hung tợn nhìn nàng, con ngươi nhỏ xíu toàn là ghê tởm và sát ý
"Đừng..
Đừng..
Ân Đào mở miệng, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào và sợ hãi, thân thể nửa co rụt lại, cuối cùng dứt lời, trong giọng cầu khẩn
"Đừng..
Ba ba
Ý thức nàng lại quay về mùa hè đó, cái mùa hè cuồng phong bão táp, mùa hè đột nhiên sụp đổ
"Mày, con súc sinh này, mày đáng chết
Người đàn ông nói những lời độc ác nhất, lưỡi dao đỏ tươi trên tay lộ ra ánh sáng sắc bén, chém về phía đầu nàng
Còn trong hiện thực, thay vào đó là móng vuốt sắc nhọn của thợ săn đâm tới, muốn xuyên thủng đầu Ân Đào, giành lấy chiến lợi phẩm mới này
Cái chết chưa bao giờ cận kề đến vậy, Ân Đào toàn thân run rẩy, trên mặt là vẻ sợ hãi và ủy khuất
Không phải vì thợ săn, mà là vì mùa hè cuối cùng đã hủy hoại tất cả trong trí nhớ của nàng
Vương Văn Cung cũng mất hết sức giãy giụa, tất cả đều thật yên tĩnh
Máu tươi không ngừng nhỏ xuống, có lẽ cái chết cũng không đáng sợ như vậy
Ánh sáng đỏ chợt lóe lên ở đâu đó, đó là con ngươi đang nhấp nháy
Trần Ninh nửa người cong lên đang chạy nhanh, mang theo ánh sáng đỏ điên cuồng, chợt đạp mạnh, giẫm nát sàn nhà, lấy một tốc độ vượt xa người thường lao tới, giống như một viên đạn pháo, bất ngờ đập trúng thân thợ săn
Ầm
Tường đổ nát, phế tích vùi lấp, Trần Ninh và thợ săn cùng bị chôn vùi dưới đống đổ nát
Ân Đào chợt thở gấp, như người chết đuối vừa được cứu, không dám tin nhìn phía trước, trong nháy mắt hiểu ra vừa rồi mình đã trúng ảo thuật, lập tức vội vàng lo lắng gọi vào đống phế tích: "Tiểu Ninh
Thân thể Vương Văn Cung nửa sống nửa chết thì bị quẳng sang một bên trên mặt đất, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm, muốn tìm ra vị trí cái hộp Tiểu Hắc lúc nãy
Rắc
Phế tích rung động, cánh tay Trần Ninh thò ra, nắm lấy một góc rồi xoay người đứng lên, bộ âu phục trên người dính đầy bùn đất và vết máu, trong mắt thì là ánh sáng đỏ tươi, mang theo vẻ khát vọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Trần Ninh không sao, Ân Đào khẽ yên lòng, nhưng chưa kịp nói gì thì toàn bộ đống phế tích bỗng nhiên nổ tung, thợ săn từ trong đó vọt ra, đôi mắt to lớn nhìn chằm chằm Trần Ninh, nụ cười không còn rạng rỡ như lúc trước, hiển nhiên là có chút tức giận
Nó lại từ trên xương vai của mình nhấc xuống một cái đầu lâu khác, vừa tiến về phía Trần Ninh, vừa dùng cái đầu lâu trên tay nhấp nháy ánh sáng trắng, định dùng thứ mà Trần Ninh sợ hãi nhất để giết hắn, hoàn thành việc tra tấn
Vẻ mặt Trần Ninh bình thản, dù trong mắt ánh tinh hồng lóe sáng, khóe miệng cũng không hề cong lên, hắn thật vô cùng tỉnh táo
Cộc cộc
Bước chân thợ săn chậm rãi, càng lúc càng gần, rõ ràng là rất hưởng thụ cái quá trình dùng mồi nhử chậm rãi săn giết này
"Trần Ninh
Ân Đào vội vàng hét lớn, ánh sáng xanh thẳm trong mắt lấp lánh, định lao tới
Bước chân thợ săn bỗng tăng tốc, đã đến trước mặt Trần Ninh, chuẩn bị hưởng thụ thành quả săn bắt
Trong mắt Trần Ninh, ánh tinh hồng chợt lóe lên, toàn thân bỗng uốn cong, một cước nghiêng ra, kéo theo luồng khí mạnh mẽ, chuẩn xác nện vào ngay phía trên mắt to của thợ săn
Thân thể thợ săn đột nhiên loạng choạng, lùi lại mười mấy mét, trong con mắt to có thêm một vết máu, trợn tròn mắt vẻ không thể tin nhìn Trần Ninh
Mồi nhử của nó vậy mà không có tác dụng với người này, vậy mà không khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng người này, tại sao lại như vậy?
Thợ săn lần đầu tiên cảm nhận được sự mất kiểm soát trên người ba người này, cảm xúc có chút rối bời, với tư cách một thợ săn, nó không thể chấp nhận việc có thứ gì đó không nằm trong sự kiểm soát của mình xuất hiện trong lãnh địa săn bắn của nó
May mà nó không cảm thấy mối nguy hiểm nào từ người Trần Ninh, liền lập tức đặt cái đầu lâu về lại xương vai, con mắt lớn đảo quanh, từ trong người chậm rãi rút ra một thứ khác
Một món vũ khí cực kỳ thích hợp cho việc săn bắn, cây mâu
Một cây trường mâu làm bằng xương
Mũi thương nhắm thẳng vào Trần Ninh, hàn ý sắc bén trên đó có thể cảm nhận được ngay cả khi ở cách xa mười mấy mét, đó là sát ý thuần túy, là hàn quang của kẻ săn mồi
Vút
Không biết được ném khi nào, cũng không rõ cây mâu đã bay tới đâu, chỉ thấy má Trần Ninh rách toạc ra một vết, máu tươi như thác nước chảy xuống, che kín nửa bên mặt của hắn
Đôi mắt trắng dã của thợ săn đảo quanh, vẻ không hiểu, không ngờ Trần Ninh lại có thể né tránh được một đòn chí mạng này, nó nhẹ nhàng bóp, cây trường mâu xương vừa phóng đi lại từ trong lòng bàn tay nó bay lên, nụ cười đáng sợ lại một lần nữa xuất hiện
Tránh được thì sao chứ, giữa Trần Ninh và nó có một khoảng cách không thể vượt qua, đó chính là sự chênh lệch thuần túy về sức mạnh
Cây trường mâu trong tay nó giơ lên, ném đi với tốc độ gần như không thể thấy được
Trong con ngươi Trần Ninh, ánh tinh hồng điên cuồng nhấp nháy, mọi thứ trên thế gian trong mắt hắn đều có khoảnh khắc chậm lại, đầu hơi nghiêng, vừa kịp lướt qua cây mâu này
Chỉ là sau cây mâu này, còn có thân thể thợ săn đi theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nụ cười đáng sợ càng mở rộng thêm, bàn tay khô gầy to lớn mang theo gió dữ ập tới, phiến đến thân thể Trần Ninh từ góc độ không thể tránh né
Một tiếng động lớn nổ ra, tường vỡ, mặt đất lún xuống, máu tươi không ngừng chảy ra, lấp đầy các hố, tựa như một dòng sông nhỏ
Trong không gian u ám, trần nhà phản chiếu hình ảnh Trần Ninh mình đầy máu tươi, miệng, mũi, tai các thứ đều chảy máu ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thuộc về một cái tát làm khai khiếu cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.