Nhân Gian Võ Thánh

Chương 4: Xuất Viện!




Chương 4: Xuất Viện
Trong hành lang lâu năm không sửa, đèn chân không như phát điên chớp loạn
Trần Ninh đứng bên dưới, mặc đồng phục bệnh nhân, cả người theo ánh sáng lúc sáng lúc tối
"Chúc mừng hôm nay xuất viện, dìa dia
Ân Đào mang theo giỏ trái cây, lắc lư đầu, váy ngắn màu vàng hoàng yến lắc lư bay, rất cao hứng chúc mừng Trần Ninh
Đầu Trần Ninh hơi đau nhức, chưa từng trải qua chuyện này, cũng không biết làm sao đáp lại, trầm mặc một lát, hỏi: “Ta có thể về nhà sao?”
“Về cái kia?”
“Nghĩa địa cũ.”
“Không được, căn nhà gỗ của ngươi bị đốt trụi rồi, trở về cũng không có chỗ ở.” Gương mặt xinh đẹp của Ân Đào nghiêm túc, ngón tay ngọc nhỏ nhắn đưa ra lắc qua lắc lại, biểu thị cự tuyệt
"Không sao, ta có thể ở nhờ
Trần Ninh trả lời
“Ở nhờ chỗ nào?” Ân Đào nghi hoặc mà lại hiếu kì, nghĩa địa cũ kia đến cả phân chim còn không có, còn có người khác có thể ở sao
“Phía nam nghĩa địa có một cái quan tài lộ thiên, ta có thể vào đó chen chúc một chút…”
“Dừng lại dừng lại, người ta đã chết rồi, ngươi còn đi quấy rầy người ta, đây không phải làm chuyện thất đức sao
Chúng ta nếu là Thần Minh chọn trúng Thần Tuyển Giả, vậy thì nên bớt làm chuyện thất đức, tương lai sẽ được báo ứng tốt
Ân Đào nghiêm túc cắt ngang đề nghị của Trần Ninh, đồng thời nói thêm: “Đội trưởng đã nói, về sau ta phụ trách chăm sóc ngươi, vậy nên ngươi cứ như là ở với ta, ngươi yên tâm, nhà của ta rất lớn, so với nhà gỗ của ngươi thoải mái hơn nhiều.”
Trần Ninh không trả lời, không đưa ra ý kiến gì, trên thực tế, chỉ cần là một căn nhà bình thường cũng đều thoải mái hơn nhà gỗ của hắn
“Đi thôi!” Ân Đào đưa giỏ trái cây trên tay cho Trần Ninh, hai tay chắp sau mông, chiếc váy màu hoàng yến mang theo nét hoạt bát đu đưa, dẫn đầu hướng phía ngoài hành lang mà đi
Trần Ninh mặc đồng phục bệnh nhân, cầm theo giỏ trái cây, không nhanh không chậm đi theo sau
Đèn chân không trên hành lang vẫn nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, bên ngoài có chút mưa nhỏ, tí tách tí tách rơi trên lá cây, phát ra âm thanh “lách cách”
Lách cách
Trong hành lang, tiếng bước chân cuối cùng biến mất
Trong đêm mưa phùn dày đặc, Trần Ninh xuất viện
……

Trên đường cái, chiếc ô tô màu đỏ chạy nhanh như bay, Ân Đào hờ hững cầm vô lăng, liếc nhìn Trần Ninh đang ngồi ở hàng sau, có chút dài dòng nói
"Phòng của ngươi ta đã giúp ngươi dọn dẹp xong, quần áo cũng mua hai bộ, ngươi về thử xem có vừa không, còn có bàn chải đánh răng mới, khăn mặt, xà bông thơm nữa..
Trần Ninh tựa vào cửa sổ xe, như đang nhìn mưa trong bóng đêm, cả quãng đường không nói một lời
"Này này, có nghe ta nói không đấy
Cứ như vậy không nhìn ta, ta muốn chở ngươi đua xe tốc độ cao nha
Ân Đào giả vờ hung dữ quay đầu làm ra vẻ đe dọa
Trần Ninh lúc này mới quay đầu nhìn nàng một cái, gật đầu nói: "Có thể
"Ta đây là đang uy hiếp, uy hiếp đấy, không phải hỏi ý kiến của ngươi nha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ân Đào có chút buồn bực, đưa tay sờ trán, rồi chợt tò mò hỏi: “Trước kia ngươi đã từng ngồi xe chưa?”
“Ngồi rồi.”
“Ở trong nghĩa địa cũ?”
“Ừm.”
“Nơi đó có thể lái xe sao?” Ân Đào không tin
“Linh Xa.” Trần Ninh bình tĩnh đáp
“Ngươi có thể giữ chút tôn trọng cơ bản với người chết được không?!” Ân Đào hơi nhíu mày, rõ ràng là không quá hiểu cách nghĩ của Trần Ninh
"Đều đã chết rồi, vì sao còn cần phải tôn trọng
Trần Ninh đột nhiên đặt câu hỏi
Trong xe im lặng, tiếng mưa rơi tí tách
Một lát sau, Ân Đào gật đầu, nói khẽ: “Cũng đúng, ngươi chỉ là gặp nhiều người chết, nhưng lại chưa từng gặp qua cái chết, không biết vì sao phải tôn trọng cũng bình thường, từ từ rồi sẽ quen thôi, đi trên con đường này rồi, sớm muộn cũng sẽ học được.”
Khi Ân Đào nói câu này, ngữ khí rất bất đắc dĩ, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ mệt mỏi
"Ngươi từng gặp qua cái chết sao
Trần Ninh hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Có lẽ cũng sắp thành thói quen rồi.” Ân Đào cười khổ một tiếng, hai tay giữ trên vô lăng, chuyển qua khúc cua, rồi lắc đầu
"Kỳ thật cái chết không nhất định sẽ khiến người ta xúc động, thứ lay động lòng người hơn chính là câu chuyện trước cái chết, về sau ngươi sẽ thấy rất nhiều, rồi từ từ sẽ giống như ta mà thành thói quen thôi, đây không phải là ý chí sắt đá gì đâu, chỉ là sự tê liệt bản thân sau khi bất lực mà thôi
Trần Ninh vẫn chưa trả lời, chỉ đánh giá khung cảnh ngoài cửa sổ, ánh đèn đường màu vàng nhạt phản chiếu trong con ngươi hắn, có một chút lộng lẫy
Hắn không hiểu những điều này, tự nhiên không biết nói gì
“Ha ha, không nói mấy chủ đề nặng nề này nữa, sắp đến rồi, buổi tối ngươi muốn ăn gì, ta sẽ trổ tài cho ngươi xem.”
“……”
Nơi ở của Ân Đào là một căn nhà kiểu cũ sáu tầng, ở giữa căn số 606, nói là ngụ ý tốt đẹp
Cánh cửa sắt hoen gỉ cho thấy dấu vết thời gian, Ân Đào đang lúi húi lấy chìa khóa, Trần Ninh mặc đồng phục bệnh nhân yên lặng đứng phía sau
Hành lang đêm khuya rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Ân Đào lấy chìa khóa, cắm vào ổ khóa, rồi vặn xoay mở cửa
Két
Cánh cửa sắt cũ kỹ mở ra
Đập vào mắt là một phòng khách chật hẹp, đồ đạc vật dụng được sắp xếp rất ngay ngắn, trên bàn có đồ ăn thừa của đêm qua, trên ghế sa lông có chiếc váy nhàu nhĩ
Ân Đào đột nhiên xoay người, dang hai tay về phía Trần Ninh, nhếch miệng cười tươi nói: "Chào mừng đến thăm, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng phòng
“Cảm tạ.” Trần Ninh tỏ ra sự lịch sự ít ỏi của mình
"Tốt rồi, vào trong cứ tự nhiên ngồi đi, lát nữa sẽ có cơm ăn
“Ừm.”
Trần Ninh tùy tiện ngồi xuống trước bàn, chỉ vào đồ ăn thừa trên bàn hỏi: "Ta đói bụng rồi, có thể ăn không
Ân Đào lại bất đắc dĩ mỉm cười, “Đó là đồ ăn thừa, đương nhiên nếu ngươi muốn ăn cũng được, nhưng lát nữa ta sẽ nấu mới, coi như là bữa tiệc chào đón khách đi, ngươi có thể xem phòng của mình trước, ở ngay bên phải nhà vệ sinh
Trần Ninh nghe lời đi đến, mở cánh cửa gỗ ra, trước mắt là một căn phòng đơn sơ nhưng cực kỳ ngăn nắp, thật sự là so với nhà gỗ tốt hơn nhiều
"Cũng không tệ đúng không
Trong phòng bếp, Ân Đào vọng ra tiếng hỏi thăm đắc ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"So với nhà gỗ của ta tốt hơn, cũng so với quan tài lộ thiên tốt hơn
Trần Ninh đáp
"À đúng rồi, bộ đạo bào màu vàng của ngươi ở trong tủ quần áo, ta đã xếp gọn cho ngươi rồi, trong tủ còn có quần áo khác, ngươi thay đi, mặc đồ bệnh nhân trông không được may mắn
……
Cửa tủ quần áo mở ra, trước mắt là một tấm gương toàn thân dán trên cánh tủ, còn bộ quần áo màu vàng thì lại chỉnh tề xếp ở một góc, phía trên xà ngang treo hai bộ quần áo rộng rãi, một chiếc quần ống rộng màu trắng và một chiếc áo nỉ đen, đều là kiểu dáng đơn giản
Trần Ninh nhanh chóng thay đồ, đứng trước gương trong tủ quần áo quan sát sơ qua, tóc của hắn hơi dài, che mất đôi mắt, ngũ quan thì lại trông rất thanh tú, ngược lại có chút nữ tính
“Ăn cơm nha, ăn cơm nha!” Tiếng gọi của Ân Đào truyền đến
Trần Ninh khép tủ quần áo lại, nhanh chân đi ra, ngồi xuống ghế, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn
Một cách trơn tru
Ân Đào ngồi ở phía đối diện, đánh giá bộ dạng của Trần Ninh hiện tại, cười gật đầu
“Quả nhiên con người ta vẫn phải xem cách ăn mặc, bộ quần áo này của ngươi mặc vào chẳng khác gì mấy ngôi sao, hắc hắc, ta mua quần áo rộng thùng thình cho ngươi thật đúng là không có chọn sai, dù sao quần áo càng rộng càng hợp thời mà, ha ha.”
Trần Ninh không trả lời, chỉ có đôi đũa không ngừng múa
Ngoài phòng, bóng đêm đã rất sâu, ánh sáng nhạt tựa như muốn nhô lên từ phương đông, đón chào bình minh tiếp theo
Ngày xưa không còn, tương lai bắt đầu lóe lên ánh sáng
Đặt bát đũa xuống, trở về phòng
Ăn no rồi đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.