Nhân Gian Võ Thánh

Chương 42: Nàng Có Thể, Ngươi Không Được




Sáng sớm gió nhẹ thật là mát mẻ
Sau khi nói xong lời răn dạy về quyền pháp, Chu Chúc liền rời đi, tiện thể đá Tôn Trình Huy một cái, bảo hắn nếu không luyện quyền thì xéo đi cho khuất mắt
Tôn Trình Huy vội vàng nói muốn luyện, bắt chước Trần Ninh và Khương Thu Hòa, hung hăng đấm vào thạch thung một cái, rồi ôm tay chạy vào phòng cứu thương của Võ Viện
Chỉ có thể nói, đừng đụng vào đồ vật khi ngươi không biết đánh
“Đáng đời.” Chu Chúc đánh giá một tiếng, kéo vạt áo, hai tay chắp sau lưng chậm rãi rời đi
Chỗ Thạch Lâm lại chỉ còn Trần Ninh và Khương Thu Hòa, lập tức không đánh thạch thung nữa, liền bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau
“Sao ngươi lại trở nên lợi hại vậy?” Khương Thu Hòa nhíu mày hỏi, nàng vẫn không cam tâm lắm, không phải nói Trần Ninh không thể mạnh hơn nàng, chỉ là sự chuyển biến này quá đột ngột
“Tính cách cho phép.” Trần Ninh lại đáp
“Ta không tin.” Khương Thu Hòa khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ninh, hỏi tiếp: “Có phải ngươi lén lút luyện tập thêm không?”
“Ừm.” Trần Ninh không phủ nhận
“Luyện như thế nào?” Khương Thu Hòa hứng thú
“Đánh quái thăng cấp.” Trần Ninh ăn ngay nói thật, tiện tay mở túi ra, ăn hết bữa sáng Tôn Trình Huy đưa
“Là chỉ việc cảm ngộ và đột phá trong tình huống khẩn cấp của sinh tử trong lúc chém giết lẫn nhau sao?” Khương Thu Hòa truy hỏi
“Ừm…” Trần Ninh suy nghĩ một lát, đáp: “Có thể là sau khi đánh quái thì có thể hấp thu kinh nghiệm.” Trong giấc mộng, cái Thâm Uyên đen như mực của hắn có thể xem việc giết quỷ vật như hấp thu kinh nghiệm
“Hứ, không muốn nói thì thôi.” Khương Thu Hòa liếc hắn một cái, không hỏi nữa, quay người lại lên thạch thung
Trần Ninh thì không có việc gì, đã đấm thủng thạch thung rồi, còn việc học quyền thì phải ngày mai, liền mở túi đeo vai, lấy cuốn từ điển mới ra học
Khương Thu Hòa liếc hắn một cái, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp tục luyện quyền
Gió nhẹ thổi nhè nhẹ, thời gian trôi qua
Giữa trưa, chưa kịp Trần Ninh đi nhà ăn ăn cơm, Tôn Trình Huy đã hấp tấp mang cơm đến, cười lấy lòng: “Ca, cũng không biết ca thích ăn gì, tiện tay gọi toàn món ngon, cá tôm các kiểu, đừng khách sáo với đệ.”
Tôn Trình Huy đã hiểu ra, tuy Trần Ninh xuất thân không được tốt, nhưng Trần Ninh đi theo Chu Chúc học quyền, hơn nữa bây giờ đã có thể ba quyền đánh nát thạch thung, nói trình độ Nhất Giai Võ Phu thì không hề quá đáng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Với loại người này, dù xuất thân kém thế nào, sau này cũng không khó mà trở thành Tứ Giai Võ Phu, lại thêm thân phận Thần Tuyển Giả, nhất định có thể trở thành một võ quan không nhỏ ở Vân Ly Thành
Mà hắn lại có xuất thân hèn mọn, sau lưng không có gia tộc thế lực ủng hộ, nếu bây giờ ra sức l·i·ế·m thì sau này có thể thu phục Trần Ninh về gia tộc, biến thành người ủng hộ mình
Quả thật là một diệu kế, hơn nữa còn thực tế hơn việc đi l·i·ế·m Khương Thu Hòa nhiều
Đối với đám gia tộc tử đệ thì Khương Thu Hòa giống như Boeing 747, nếu l·i·ế·m được thì cả gia tộc gà chó sẽ bay lên, đạt đến một tầm cao chưa từng nghĩ tới
Nhưng liệu l·i·ế·m Boeing 747 có dễ dàng như vậy không
Bọn hắn đám con cháu gia tộc ở Vân Ly Thành này, cùng lắm cũng chỉ là loại xe ba gác, chẳng lẽ xe ba gác lại có thể đuổi kịp máy bay à
Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cũng không dám viết như vậy
Trần Ninh trước mắt thì khác, Trần Ninh giống như một chiếc xe đạp vững chắc, có thể không chạy nhanh, nhưng mà ổn định và độ khó đạt được lại nhỏ
Vân Ly Thành nhỏ xíu như thế này, xe đạp chắc chắn là đủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa, việc l·i·ế·m nữ nhân tính là cái gì, đàn ông chân chính nên l·i·ế·m nam nhân mới đúng
Tôn Trình Huy nghĩ vô cùng tốt đẹp, hành động cũng rất nhanh chóng, sau khi đưa cơm trưa cho Trần Ninh, lại tò mò hỏi: “Ca, tháng này ca định thách đấu ai chưa, ha ha, không nên gọi là thách đấu, quyền pháp của ca ác liệt dũng mãnh thế này, đánh ai cũng như đập ruồi thôi!”
“Thi đấu hàng tháng?” Trần Ninh khẽ nhíu mày, chưa từng nghe nói chuyện này
“Chúng ta không tính chính thức bái sư Chu tiên sinh, nói cách khác không tính là đệ tử của Võ Viện, cho nên không cần thi đấu hàng tháng.” Khương Thu Hòa vừa luyện quyền vừa đáp
“Thì ra là thế.” Tôn Trình Huy gật đầu, trong mắt có chút mất mát, hắn còn muốn xem Trần Ninh rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, đáng tiếc trước mắt là không có cơ hội
Hắn hơi trầm ngâm, quyết định về bàn bạc với gia tộc, xem giá trị của Trần Ninh rốt cuộc đến mức nào
Hoạt động giữa các gia tộc chính là như vậy, đầy rẫy lợi ích và quanh co
Sau buổi trưa lại là luyện quyền khô khan, Trần Ninh thì vừa cầm từ điển vừa học, học xong cách ghép vần thì việc học chữ cũng đơn giản hơn, kiến thức văn hóa ngang với học sinh tiểu học, xem như hắn có tiến bộ không nhỏ
Khương Thu Hòa luyện quyền đến buổi chiều, vung hai tay đầy máu me do vết thương hở ra, con ngươi chuyển động, chợt nhìn thấy Trần Ninh đang nhìn chằm chằm vào nàng..
trên tay đang cầm thuốc cao
“Ờ, ngươi muốn à?” Khương Thu Hòa lịch sự mở miệng hỏi
“Muốn.” Trần Ninh gật đầu
Hắn thực sự có ý muốn
Khương Thu Hòa cũng không từ chối, thò tay vào cái túi nhỏ màu vàng bên hông, lấy ra một lọ thuốc cao nhỏ, cũng không hề tiếc, đưa thẳng cho Trần Ninh
“Ầy.”
Trần Ninh đưa tay nhận lấy lọ thuốc cao, đáng giá mấy mạng của hắn, tò mò đánh giá chiếc bình nhỏ bằng phỉ thúy, chưa từng thấy cái hộp nào tinh xảo đến vậy, trông giống như con ếch từ đáy giếng nhảy ra vậy
Ánh nắng vàng nhạt chậm rãi buông xuống, rải lên người hai người
Khương Thu Hòa đứng, hơi ngửa đầu, trên gương mặt tươi cười không chút để ý, thân hình tắm trong phần lớn ánh nắng, giống như thần nữ cao cao tại thượng
Trần Ninh thì ngồi trên bậc thang, cúi đầu, vẫn còn tò mò quan sát lọ thuốc cao, trên đùi bày ra cuốn từ điển mới, lại càng thêm chút màu sắc hài kịch
Giống như hai loại người khác biệt, vô tình gặp nhau tại một điểm, có chút hoang đường
Hoàng hôn
Trần Ninh vác ba lô, một mình đi trên đường về nhà, xung quanh những học sinh của Võ Viện tụm ba tụm năm cười nói vui vẻ, nhưng tất cả những thứ này dường như không liên quan gì đến hắn
Hắn là học sinh, nhưng tựa hồ không có cái gọi là thời học sinh
Bác tài xe đã quen với hắn, cũng không cần báo địa chỉ, một đường chạy nhanh, kéo theo bóng hoàng hôn ngày càng dài
Trở về căn phòng quen thuộc, mở cửa 606, vừa bước vào cửa đã nghe thấy Ân Đào đang lớn tiếng kêu quái dị
“A a a, sao lại béo lên tận sáu cân, muốn chết, muốn chết mất thôi!”
Trần Ninh bình tĩnh để ba lô xuống ghế sô pha, cũng không để ý đến Ân Đào đang la lối
Nhưng Ân Đào rõ ràng không định tha cho hắn, giả giọng nức nở hỏi Trần Ninh: “Sao thế Tiểu Ninh, cân ở nhà mình giống như bị hỏng rồi!”
“…” Trần Ninh im lặng một lát, thăm dò hỏi: “Có thể là do ngươi béo lên không?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Ân Đào khoanh hai tay trước ngực, tạo thành một dấu nhân, nghiêm túc phản bác
Trần Ninh liền không đánh giá nữa, mở TV xem chương trình “Thế giới động vật” mà hắn thích
“Mùa xuân đến rồi, lại đến mùa vạn vật sinh sôi…” Giọng người dẫn chương trình trên TV bình thản vang lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ân Đào thất vọng nằm dài trên ghế sô pha, khuy áo sơ mi trắng có vẻ như cài không kín, để lộ một chút màu vàng nhạt
Ừm, có gì đó không quá tiện nói
“Tiểu Ninh ~” Ân Đào giọng như muốn chết truyền đến, lại rên rỉ hỏi: “Có một cô gái gần đây bị béo, nhưng nàng rất xinh đẹp và lương thiện, tối nay nàng có thể ăn lẩu không?”
Trần Ninh xem TV, khuôn mặt bình thản phản chiếu ánh sáng TV, khẽ liếc Ân Đào một cái, trả lời: “Nàng có thể, ngươi thì không.”
—— ———— ——
PS: Chút xíu xiu cũng rất đáng yêu
Ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.