Chương 5: Lần Thứ Nhất Cung Phụng Ngủ rồi lại nhập mộng, trong mộng có lưa thưa điểm sáng nhấp nháy, đầu óc càng ngày càng nặng nề, ý thức tan biến, đột nhiên lại ngưng tụ lại
Trần Ninh mờ mịt nhìn quanh chung quanh, nhìn Thâm Uyên dưới chân, không hiểu sao mình lại tiến vào không gian đen như mực này, là mơ à
Hắn không chắc chắn, tự đánh mình một cái tát, không đau, xem ra đúng là mơ, nhưng sao trong mơ ý thức lại thanh tỉnh như vậy
Trần Ninh nghi hoặc, bước chân tiến lên, cúi người xuống, nhìn về phía Thâm Uyên bên dưới, hắc ám nồng đặc chốc lát bao trùm con ngươi của hắn, không hề có chút ánh sáng, phảng phất dưới Thâm Uyên là điểm cuối của thế giới, là mặt trái của ánh sáng
"Cạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Âm thanh giống như từ Thâm Uyên truyền đến, đột nhiên có một luồng sáng từ trên xuống, ở nơi không biết cách Thâm Uyên bao xa xuất hiện một vệt hồng quang, là màu đỏ tươi rực rỡ
Nhìn kỹ lại, trong hồng quang ngưng tụ một con ngươi, trong veo như bảo thạch, một con mắt dọc lấp lánh ánh sáng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Ninh nhìn con mắt dọc, thế là trong mắt cũng phản xạ ánh lên quang mang màu đỏ tươi, trong một thoáng hắn có cảm giác ý thức như tiến vào Thâm Uyên, nghe thấy tiếng thì thầm như đến từ thuở xa xưa, nói với hắn
“Tuyển định người…… Cung phụng ta.” “Hô!” Trần Ninh bỗng mở mắt, nhìn trần nhà nhợt nhạt trước mặt, biết mình vừa mơ một giấc, nhưng quá trình trong mơ lại rõ ràng như in trong đầu…… Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ráng chiều trải khắp bầu trời, thì ra đã ngủ đến tận buổi chiều hoàng hôn
Thế là hắn rời giường mặc quần áo, mở tủ kiểm tra lại đạo bào màu vàng, sau khi xác nhận không có sai sót thì lại gấp cất kỹ
Đạo bào màu vàng này là món đồ duy nhất mà lão khất cái để lại cho Trần Ninh trước khi đi, nói là tín vật của người nối nghiệp ở khu mộ cổ, đồng thời còn dặn nếu có người tìm đến muốn Trần Ninh đi cùng thì cứ đi theo, xem nhiều một chút thế giới bên ngoài, sống cho đáng cuộc đời mình
Nói thế nào nhỉ, dù lão khất cái không phải người tốt lành gì, với Trần Ninh càng là lừa gạt là chính, ví dụ như bắt hắn đi trộm trái cây mới ra quả trong vườn nhà người khác, nói đại nhân không nỡ đánh trẻ con, trộm chút quả chẳng có gì
Ừm, là không nỡ đánh, cho nên cho Trần Ninh bị bắt trói vào cây, nói là cho Trần Ninh cùng cây cùng quả, trải nghiệm chút quang hợp
Kiểu như vậy, nhiều vô số kể
Nhưng Trần Ninh không trách lão khất cái, dù sao trên thế giới này quan hệ của hắn với lão khất cái là tốt nhất, xem như người thân chăng
Hắn cũng không hiểu lắm ý nghĩa của người thân
Về sau lão khất cái đi, nói là muốn đi làm chuyện lớn, hỏi chuyện lớn gì cũng không nói, chỉ dặn Trần Ninh
“Đạo bào màu vàng ngươi nhất định phải mang theo, thiên hạ này chỉ có mình ngươi mặc mới có tác dụng, sau này ngươi nhất định sẽ phải đi đường tu hành, đạo bào này là tấm bùa hộ mệnh thứ nhất của ngươi.” “Thêm nữa là phải đọc nhiều sách, ngươi một chữ bẻ đôi cũng không biết, lỗi tại ta, vì ta lười biếng dạy dỗ, nhưng mà đi ra ngoài mà không biết chữ thì sẽ bị người ta cười cho, chưa từng nghe ai mù chữ mà tu tiên, xem công pháp cũng chẳng hiểu nổi.” “Lại thêm là nhẫn nhịn, trời đất bao la thì tính mệnh lớn nhất, có người khinh ngươi, nhục ngươi, ép ngươi, làm sao, đánh thắng được thì ra tay độc ác chơi chết nó, đừng để lộ thân phận, đánh không lại thì nhịn, ngươi vốn dĩ đã sống ở bãi tha ma cũ, cách đối nhân xử thế lại không khéo léo, cho nên ra ngoài thì cố ít nói, làm nhiều việc……” Lão khất cái nói rất nhiều, Trần Ninh cũng đã quên nhiều, chỉ nhớ kỹ điều cuối cùng, lão khất cái mặc quần áo rách rưới, đứng trên mộ phần không biết của nhà ai, lộ hàm răng vàng khè, nhe răng cười với Trần Ninh
“Sau này ai mà ức hiếp ngươi, mà ngươi đánh không lại, đều nhớ cho ta, nếu lão tử có thể quay lại……” “Ta sẽ giúp ngươi g·i·ết sạch bọn nó!” Khi lão khất cái giẫm lên mộ nói câu này, trông có chút hăng hái, không giống bình thường thô tục của lão
Đó là câu nói cuối cùng lão khất cái nói, lão đi rất đột ngột, cũng rất bình tĩnh, sau đó thì bặt vô âm tín
Trần Ninh đóng tủ quần áo, mở cửa phòng, trong phòng khách mờ tối không có ánh sáng, lại càng không thấy bóng người, cửa phòng Ân Đào thì mở, trên giường trống không, hẳn là đã ra ngoài rồi
Trong phòng khách vắng vẻ rất yên tĩnh, lúc này Trần Ninh mới tỉ mỉ quan sát, ghế sô pha và bàn đều rất giản lược, TV càng cũ kỹ, giống kiểu Trần Ninh nhặt ở bãi rác về, trên đó còn có chút bụi bẩn
Trên kệ tủ cao để một tấm ảnh chụp chung, có thể thấy đó là ảnh Ân Đào hồi bé, còn có một người phụ nữ rất giống Ân Đào, hẳn là mẹ cô, ngoài cùng bên trái còn có một bóng người, nhưng bị Ân Đào dùng khăn che lại
Trần Ninh không xốc khăn lên, ngồi xuống ghế sô pha, mở TV cũ, cũng không đổi kênh, cứ nghe tiếng “xẹt xẹt”
Ít nhất trong phòng khách không còn tĩnh mịch
Hắn nhắm mắt, dựa vào ghế sô pha, ánh chiều tà từ cửa sổ rọi vào, trăng thì chưa lên, đen kịt tràn ngập khắp phòng khách, TV cũ tỏa ra những sợi huỳnh quang yếu ớt, sáng tối chập chờn
Không biết bao lâu trôi qua, tiếng giày cao gót vang lên trong hành lang, đi vững chãi lại gần, càng lúc càng lớn, đến đỉnh điểm thì đột nhiên biến mất
Tai Trần Ninh khẽ động, không nghe tiếng móc chìa khóa, càng không có tiếng cắm chìa vào ổ xoay
Chỉ nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, và tiếng Ân Đào đè nén phấn khích và kích động
“Ta về rồi nha!” “Ừ.” Trần Ninh đáp lại, từ trên ghế salon đứng lên, thân hình đi về phía cửa dưới ánh đèn huỳnh quang TV
Mũi hắn bỗng ươn ướt, đưa tay xoa, chắc là cảm lạnh chảy nước mũi, cũng không quá để ý, tiếp tục bước đi
Nắm chặt tay, vặn nắm đấm, cửa phòng mở ra, ánh đèn hành lang bỗng chốc chiếu đến, đập vào mắt là nụ cười rạng rỡ của Ân Đào, trong tay nàng còn xách một túi lớn đồ đạc, có táo, chuối tiêu, bánh mì…… Rất nhiều rất nhiều
Trần Ninh lại không nhìn rõ, ý thức của hắn ngày càng mơ hồ, cảm thấy mũi đang không ngừng chảy chất lỏng, mang theo chút mùi tanh
Khuôn mặt vui mừng của Ân Đào nhanh chóng chuyển sang kinh hoàng, tay xách túi đồ rơi xuống, chạy đến đỡ Trần Ninh, chất lỏng rơi lên tay Ân Đào, Trần Ninh vì thế cũng thấy
Là máu, máu đỏ tươi, giống vệt hồng quang hắn thấy trong Thâm Uyên lúc mơ a
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Trần Ninh trước khi hôn mê
Ân Đào lo lắng ôm hắn, ngồi ở cửa, luống cuống cầm điện thoại lên, đẩy số người liên hệ trên cùng, một hồi chuông ngắn ngủi vang lên, điện thoại được bắt máy, cô nghẹn ngào nói
“Alo, đội trưởng, Trần Ninh đột nhiên chảy nhiều máu lắm, giờ bất tỉnh rồi, máu còn đang chảy, phải làm sao đây?!” Vương Văn Cung ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy giọng lo lắng ở đầu dây bên kia, nhưng vẫn bình thản nói
“Đây là lần đầu Dã Thần chọn Trần Ninh để tìm kiếm cung phụng, chúng ta không giúp được gì, có thể giúp thì cũng không nguyện ý ra tay vì một kẻ ăn mày, cứ quan sát đi, nếu cậu ta chống chọi được lần này, thì đại biểu ít nhất cậu ta có một tia tư cách sống sót qua cảnh giới Quỷ Thần.” “Nếu chết……” “Thì đã chết rồi, dù sao chúng ta cũng quen rồi chuyện sinh ly tử biệt, không phải sao?” Tút tút
Điện thoại đột ngột ngắt máy
Ân Đào ôm chặt Trần Ninh, ngồi bệt xuống cửa, nàng không ngừng lau máu cho Trần Ninh, máu bôi lên quần áo của mình, còn máu nhỏ xuống thì lại nhuộm đỏ váy
Đèn hành lang điều khiển bằng âm thanh từ từ tắt, chiếc TV cũ trong bóng tối tỏa ra chút ánh huỳnh quang, và vẫn còn đang kêu
"Xẹt xẹt."