Cuối tháng tám, tiếng ve kêu râm ran
Khương Thu Hòa cũng đã trở về, nàng búi tóc hai bên cao lên, mặc váy hoa vàng nhạt cùng giày da đen nhỏ, trông có vẻ hoạt bát hơn trước kia
Điểm duy nhất không được là vẻ mặt nàng vẫn cao ngạo như cũ, lộ ra cảm giác cấm người tới gần, so với trang phục thì có chút tương phản
Đến khi nàng bước đến Thạch Lâm, đứng cạnh Trần Ninh đang ngồi đọc sách, nhìn đám học sinh nối đuôi nhau không dứt ở Thạch Lâm, vẻ cao ngạo của nàng mới chuyển thành nghi hoặc không hiểu, quay sang hỏi Trần Ninh:
“Ta mới đi ba ngày thôi mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trần Ninh khép sách lại, đứng dậy, bình thản nói:
“Như ngươi thấy đó, trở thành địa điểm nổi tiếng trên mạng.”
Sau hơn hai tháng lướt mạng, vốn từ của Trần Ninh cũng nhiều lên không ít
Khương Thu Hòa nhíu mày, đành phải chấp nhận sự thay đổi này, liếc nhìn Trần Ninh, không nhịn được nói:
“Ta trở nên lợi hại hơn rồi.”
“Ừm.”
“Ngươi đánh không lại ta đâu.”
“Ừm.”
Trần Ninh đáp lại rất bình tĩnh
Khương Thu Hòa lại nhíu mày, “Vì sao ta không cảm nhận được một chút thành tựu nào trên người ngươi vậy?”
“Thật xin lỗi.” Trần Ninh còn có thể xin lỗi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi không thể cổ vũ ta một chút, hoặc là kinh ngạc một chút sao?”
“Cái gì, ngươi vậy mà đã vượt qua ta rồi?!” Trần Ninh lên giọng, nhưng trong giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, bắt chước rất khiên cưỡng
“Được rồi được rồi.” Khương Thu Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, hai bím tóc theo đó mà rung lên, rồi nàng lại khoanh tay trước ngực, chân trái nhấc lên, giày da khẽ nghiêng về trước, tạo ra một tư thế khá hiện đại, rồi hỏi:
“Đấu lại một trận trên lôi đài chứ?”
“Không.”
“Vì sao?” Khương Thu Hòa quay đầu lại, ánh mắt ngưng tụ, khó hiểu hỏi
Trần Ninh giơ quyển từ điển mới tinh lên, đáp: “Học tập khiến ta cảm thấy vui vẻ.”
“……” Khương Thu Hòa bĩu môi, “Thật sự là muốn thắng ngươi một lần quá.”
“Vậy ngươi thắng, chúc mừng.” Trần Ninh trả lời rất dứt khoát
“Không có lôi đài thì không tính là thắng, trên lôi đài đánh thắng mới tính là thắng.”
“Sau này sẽ có cơ hội.” Trần Ninh nói, trên mặt lộ ra nụ cười cực hiếm, lại nói:
“Nếu như chúng ta đều chưa chết ở Quỷ Thần chi cảnh.”
Gió nhẹ lay động hai bím tóc, bay về phía Trần Ninh, mang theo hương thơm thoang thoảng của tóc
“Ừm.”
Khương Thu Hòa khẽ gật đầu, gương mặt tươi tắn nhìn về phương xa, rồi nhẹ nhàng nói:
“Đều sẽ không chết.”
Hôm nay nắng rất đẹp, bao phủ khắp mặt đất, tỏa ánh vàng cam
—— ——
Trong túc xá
Ân Đào đã chuẩn bị xong tế đàn, hương nến đã đốt lên, cả người cung kính quỳ trên bồ đoàn, hướng về bức tượng vải xanh trên tế đàn dập đầu:
“Mẫu thân của Ninh Tĩnh, tín đồ trung thành của ngài là Ân Đào cầu xin ngài phù hộ, dùng ánh sáng thánh khiết của ngài che chở Trần Ninh.”
Nói xong, nàng lại chậm rãi đứng dậy, nâng bát nước bên dưới đã yếu dần lên, cung kính đặt lên tế đàn
Như vậy là coi như hoàn thành một lần khẩn cầu
Nhưng bức tượng trên tế đàn lại không có phản ứng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ân Đào thất vọng cúi đầu, nàng vốn đã chủ động từ bỏ Thần Minh Thần Khí, việc Thần Minh không để ý đến lời cầu xin của nàng cũng là chuyện bình thường
Nàng lại cung kính dập đầu trước tượng, rồi đứng lên ngồi thu lu trên giường, cô đơn lẻ loi
Vô tình vô ý, nàng lại nghĩ tới Vương Văn Cung thường hay trêu chọc hỏi nàng một câu
Vì sao lại đối xử tốt với Trần Ninh như vậy
Lúc đó Ân Đào trả lời rằng là vì Trần Ninh đẹp trai, tính tình cũng nhu thuận, giống như là nhặt được một cậu bé ngốc tự nhiên xinh đẹp, ai mà không thích chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả thật là ai cũng sẽ thích
Đến nỗi Vương Văn Cung còn hét lên muốn nhặt được một cô gái ngốc tự nhiên xinh đẹp
Nhưng thật sự chỉ là vậy sao
Có lẽ cũng vì nhan sắc, nhưng càng nhiều hơn là do khi Ân Đào nhìn thấy cậu thiếu niên cô đơn đứng bên trong nghĩa địa, lại nhớ đến cái mùa hè năm đó
Sau cái mùa hè tuyệt vọng ấy, nàng cũng giống như Trần Ninh, sống cô độc trong nhà, bất lực và đau buồn dâng tràn đáy lòng, như thể có lưỡi dao cứa vào tim nàng không ngừng
Đến mức nàng buộc phải đối diện với cái thế giới tàn khốc này, giả vờ như không quan tâm đến điều gì, giả vờ tinh quái lanh lợi, giả vờ mạnh mẽ
Nếu lột lớp vỏ ngụy trang đó ra, thì sẽ thấy được sự tự ti ăn sâu vào xương tủy của nàng
Tuổi thơ bất hạnh như một cơn ác mộng, khiến con người nàng trở nên vặn vẹo quái dị
Cho nên lúc đó Ân Đào đối với Trần Ninh phần lớn là đồng tình
Nhưng bây giờ đã khác, Ân Đào phát hiện Trần Ninh còn kiên cường hơn những gì nàng tưởng, kiên cường đến mức nàng thỉnh thoảng còn muốn dựa vào
Cho nên hiện tại càng nhiều hơn… Là muốn một người nhà sao
Ân Đào cúi đầu, nhìn bụng dưới có những đường vân đen như mực giống như vết cào, cắn môi, vùi đầu xuống, để tóc che hết đi
Căn phòng mờ tối không chút ánh sáng lọt vào
Nàng khẽ lên tiếng, giống như là tự chất vấn mình:
“Ta có xứng sao?”
Căn phòng im lặng không thể trả lời
—— ——
Đếm ngược ngày thứ hai
Hôm nay Ân Đào và Trần Ninh tổ chức một bữa tối thịnh soạn, mời Vương Văn Cung, Chu Chúc, Khương Thu Hòa tổng cộng ba người
Ha, kỳ thật chỉ là ăn lẩu tôm càng thôi
“Quả nhiên cơm vẫn là thơm khi ăn ké.” Vương Văn Cung cười, tự bóc cho mình một con tôm, lại bóc cho Chu Chúc một con, còn cười nói:
“Chu Lão ngài dạy quyền vất vả rồi, ăn nhiều chút bồi bổ.”
Nịnh hót ra mặt
Chu Chúc gật đầu, tay đang cầm điện thoại di động chơi cờ tướng, hắn nhíu mày, thấy rõ là đang ở thế hạ phong
Khương Thu Hòa thì lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con tôm càng, lập tức quyết định mình phải động tay vào, nhưng xử lý tôm không tốt, kéo tới ngẫu đứt tơ, trông thấy bộ dạng bận rộn của nàng người ta còn tưởng nàng và tôm hùm đang đánh nhau
“Nào, chụp chung một tấm.” Ân Đào lấy điện thoại ra, đưa camera trước lên trước mặt mình, lộ ra nụ cười rạng rỡ, rồi lại nghiêng đầu hướng về phía mấy người, để mọi người vào màn hình
Rồi răng rắc một tiếng
Một tấm hình chụp chung không tính là hoàn mỹ đã xuất hiện
Ân Đào còn đặt cho bức hình này một cái tên rất nghệ thuật, gọi là —— « Bữa tối cuối cùng »
—— ———— ——
PS: Ngày mai sẽ bắt đầu vào phó bản mới nha
Cảm tạ mọi người đã tặng quà, chỉ có lòng biết ơn sâu sắc, theo lệ vẫn xin quà miễn phí, xin mọi người nha
Ngủ ngon.