Nhân Gian Võ Thánh

Chương 56: Thường Ngày




Chương 56: Thường Nhật
Ngày cuối cùng
Ngày nghỉ
Ân Đào sáng sớm đã bắt đầu rời giường trang điểm, nói phải dẫn Trần Ninh hảo hảo ra ngoài đi dạo chơi đùa
Trần Ninh mặc đồ ngủ nửa nằm trên ghế salon, còn có chút chưa tỉnh ngủ, tùy ý hỏi một câu
“Đi đâu chơi?”
“Đi nơi mà ngươi chắc chắn thích.”
“Mộ địa cũ à?” Trần Ninh hỏi lại, hơi có chút chờ mong
“Mộ địa cũ ở dã ngoại, bây giờ vẫn chưa đi được, đợi ngươi từ Quỷ Thần chi cảnh trở về, ta liền dẫn ngươi đi mộ địa cũ.” Ân Đào vừa ngắm lông mày, vừa nói
“Thật không?” Trần Ninh hỏi lại
“Móc tay nhé.” Ân Đào đưa tay trái ra ngón út, từ xa đối Trần Ninh ngoắc ngoắc
Trần Ninh do dự một chút, liền cũng đưa tay móc trở lại
Ân Đào hì hì cười một tiếng, lại khoát tay nói
“Ha ha, ngươi nhanh đi thu dọn đi, tỷ tỷ muốn hóa trang xong rồi, hôm nay sẽ ăn mặc theo một phong cách khác.”
“Phong cách gì?”
“Cổ điển.”
Một bộ quần lụa xanh nhạt cạp cao, phối hợp bên hông dây lụa kéo dài, tóc dùng trâm cài hoa hơi uốn lại, tràn đầy vẻ thanh nhã đoan trang
Đỉnh đầu kính râm, đầu hơi cúi xuống, kính râm theo đó trượt đến chóp mũi, lại tăng thêm không ít vẻ hoạt bát xinh đẹp
“Hoàn thành phong cách cổ điển tương phản
Cạch!” Ân Đào giơ cao tay trái, kêu lên một tiếng
Trần Ninh cũng xong rồi, thuần sắc áo ngắn tay rộng thùng thình quần đùi, chân đi dép lê, tóc tai bù xù
Ân Đào nhíu mày, “Ngươi cái này phong cách gì?”
“Phong cách ăn mày.” Trần Ninh đáp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bộ dạng này quả thực rất tự biết mình
“Da-me da-me!” Ân Đào hai tay bắt chéo, học theo lời nói đang thịnh hành trên mạng phương đông, lại chỉ vào Trần Ninh nói
“Ít nhất cũng phải làm cho gọn mái tóc đi chứ.”
Trần Ninh làm theo, đem tóc buộc lên, lộ ra khuôn mặt mang nét nữ tính khá đẹp, nếu không phải có yết hầu rõ ràng, thì việc giả gái đúng là có thể lừa người
“Xuất phát!” Ân Đào cất tiếng quát to, rồi mang kính râm cho Trần Ninh, hướng ra ngoài sải bước đi
Hai người ăn mặc cùng nhan sắc thu hút không ít ánh mắt của người đi đường
Nhất là khi Ân Đào không nói gì, trông nàng thật giống như tiểu thư quý tộc thời xưa
Đáng tiếc miệng nàng lại không kín, trên đường cứ oang oang, giọng nói phá vỡ cả không khí
Bất quá Trần Ninh cũng không để ý những chuyện này, trên đường đi cùng Ân Đào ăn ăn uống uống, ăn cả phần của mình còn ăn thêm phần dư của Ân Đào, cảm thấy vô cùng thoả mãn
Ân Đào thích cái gì đều muốn ăn một chút, thấy được là muốn ăn thử, ăn xong rồi lại sợ béo, vội vàng cho Trần Ninh ăn
Hai người cứ như vậy quanh đi quẩn lại, thật ra cũng không đi dạo ở đâu, cuối cùng ngồi ở tiệm trà sữa bên ngoài nói chuyện phiếm
Ân Đào khuấy ống hút, kéo kính râm lên đỉnh đầu, chống tay nhìn Trần Ninh, bỗng nhiên nháy mắt, hiếu kì hỏi
“Tiểu Ninh, sau này lớn lên ngươi sẽ như thế nào?”
Trần Ninh hút một ngụm trà sữa, hỏi lại: “Bây giờ còn chưa trưởng thành sao?”
“Là nói xa hơn, sau khi ngươi hai mươi tuổi, thậm chí là còn xa nữa, lúc đó ngươi sẽ có nhiều cuộc sống hơn, tỷ như nghề nghiệp của mình, bạn bè của mình vân vân.”
“Là như vậy sao?” Trần Ninh hơi nghiêng đầu, lọn tóc buộc lên theo gió lắc lư
“Đúng vậy.” Ân Đào gật đầu, lông mày bỗng nhiên nhăn lại, mặt gần sát, chất vấn
“Đến lúc đó ngươi sẽ không bởi vì có bạn bè mới mà quên đi việc tỷ tỷ đối với ngươi tốt chứ?”
Sắc mặt Trần Ninh hơi trầm xuống, vẫn đang tự hỏi hàm nghĩa của bốn chữ "vòng xã giao" này
Ân Đào mắt nhanh tay lẹ, nháy mắt rút ống hút của mình ra, cắm vào trà sữa của Trần Ninh, hút thêm một ngụm lớn, cười thỏa mãn nói
“Trà xoài bưởi của ngươi vẫn là ngon nhất.”
Trần Ninh nhíu mày
“Được rồi được rồi, tỷ tỷ cũng không chán ghét ngươi đâu, ngươi hãy tha thứ cho tỷ tỷ đi mà.” Ân Đào nhìn thấy Trần Ninh nhíu mày, nói qua loa một tiếng, lại đứng lên duỗi lưng, cười nói “Về nhà!”
Ngày cuối cùng thật bình lặng, nhưng cũng chính vì bình lặng như thế nên mới trở nên thật tốt đẹp
Hai người từ cổng lớn Võ Viện đi vào, nhân viên bảo vệ cổng đã thấy Trần Ninh nhiều lần, nên cũng đã sớm không gây khó dễ, thậm chí còn chủ động chào hỏi Trần Ninh
“Đi chơi về đấy à?”
“Ừ.” Trần Ninh trả lời một tiếng
Bảo vệ vừa cười vừa rút một điếu thuốc trong ngực ra, đưa cho Trần Ninh, lại nói: “Làm một điếu không?”
Ân Đào đứng ở phía trước chờ đợi, lần này không giúp Trần Ninh từ chối thuốc lá
Trong xã hội, thuốc lá cũng tượng trưng cho việc giao lưu
Trần Ninh do dự một chút, đưa tay nhận lấy, nhưng lại không hút, chỉ là kẹp trên ngón tay
Bảo vệ cũng không để ý, vỗ vỗ vai Trần Ninh, cười nói
“Cậu trai cố lên luyện quyền, sau này rất có triển vọng, nói không chừng đến lúc đó tôi còn phải xem sắc mặt của cậu mà ăn cơm đấy, lúc đó nhớ phải chiếu cố một chút.”
Xã hội chính là như vậy, trước những mối quan hệ phức tạp, ngoại trừ thâm cừu đại hận, còn lại đều có thể hóa giải
Trần Ninh không hiểu nhiều về xã hội, nên chỉ là gật đầu, tiếp đó theo tiếng gọi của Ân Đào đi về phía Thạch Lâm
Đến phía sau Thạch Lâm, quẹo lên lầu hai, Ân Đào về phòng ký túc xá tháo trang sức thay quần áo, Trần Ninh liền buồn chán đi dạo trên hành lang
Phòng Chu Chúc không có ánh sáng, đoán là đang ngủ
Bất quá không sao, vì rất nhanh sẽ bị Ân Đào đánh thức, chuyện như này cũng không chỉ một hai lần
Chỉ có thể nói cách âm ký túc xá cần được cải thiện hơn
Cửa phòng Khương Thu Hòa mở hé ra, lộ ra ánh đèn vàng nhạt, Trần Ninh chậm rãi chạy đến, ghé mắt nhìn vào
Khương Thu Hòa đang ngồi ở trước bàn, viết cái gì đó, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn, thấy là Trần Ninh sau thì thở phào một cái, lại hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hôm nay không thấy người đâu, đi ra ngoài chơi à?”
“Ừ, ngươi đang làm gì đấy?” Trần Ninh gật đầu, rồi tùy ý hỏi
“Viết……” Khương Thu Hòa do dự một chút, tiếp tục nói: “Viết di thư, ngươi không viết sao, trước kia những Thần Tuyển Giả đi vào Quỷ Thần chi cảnh đều sẽ để lại một phong di thư, cái này coi như là truyền thống.”
“Ta không viết được nhiều chữ như vậy.” Trần Ninh thành thật trả lời
Nực cười, hắn ngay cả chữ còn chưa chắc đã biết hết, đừng nói đến viết
Có biết cái gì gọi chuẩn mù chữ thời đại mới không
“Cũng được.” Khương Thu Hòa bất đắc dĩ nhún vai, rồi trả lời: “Hôm nay ngủ sớm một chút đi, ngày mai sẽ phải vào Quỷ Thần chi cảnh, ngủ ngon nhé, tiện thể giúp ta đóng cửa lại, cảm ơn.”
“Ừ.” Trần Ninh dùng chân đá vào cạnh cửa một cái, liền khiến cánh cửa lung lay đóng lại, rồi lại buồn chán tựa vào lan can hành lang, ngắm ánh trăng sáng
Bọn họ đều nói vào Quỷ Thần chi cảnh sẽ chết, nhưng hắn đối với chữ "chết" lại không có cảm giác gì, dường như đã chết cũng không sao cả
Vậy còn sống thì sao
Ý nghĩa của việc sống là gì
Trần Ninh nghĩ đến, hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt, nghĩ tới món ăn ngon hôm nay, nghĩ tới thức uống, hướng tới phía trước còn có TV cùng điện thoại
Khương Thu Hòa, Chu Chúc, Vương Văn Cung..
Ánh mắt hắn chợt lóe lên một chút, giống như mặt nước trong suốt gợn sóng
Ân Đào
Hắn dường như có chút hiểu vì sao phải sống
“Tiểu Ninh, vào nghỉ ngơi đi!” Tiếng Ân Đào hô to từ trong ký túc xá truyền đến, vẫn như ngày xưa
Trần Ninh quay đầu, với âm thanh không lớn không nhỏ đáp
“Được.”
Đây đều là những ngày bình thản thường nhật
Cũng chính là những ngày thường tụ tập cùng một chỗ này, giống như những tia nắng tích lũy lại, xây nên hy vọng tiếp tục sống.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.