Chương 95: Ám Sát Cùng Bát Giai Võ Phu
Gió bén nhọn, mưa mỏng manh
Vương Văn Cung đứng ở ngoài phòng bệnh, ném điếu thuốc đã hút được một nửa, lại kéo khóe miệng, gượng ép mình lộ ra nụ cười không tình nguyện, rồi hướng vào phòng bệnh đi đến
Người đang nằm ở đây là vị đại sư Văn Viện đã vào tòa nhà quỷ biến mấy ngày trước
“Ai?” Giọng Văn Viện đại sư hờ hững vang lên
“Ta là đội trưởng Thần Tuyển đội Vân Ly Thành.” Vương Văn Cung cười tự giới thiệu, sau đó nói rõ ý định đến thăm
“Hôm nay ta muốn cố ý hỏi thăm ngài một chút về những gì tồn tại bên trong tòa nhà quỷ biến.”
“A.” Văn Viện đại sư đáp lời lãnh đạm, đầu chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt bên trong đều là tĩnh mịch, giống như đã mất đi kỳ vọng vào thế giới, nhìn Vương Văn Cung, khẽ nói
“Ngươi sẽ không muốn biết đâu.”
“Ta cố ý đến đây chính là muốn biết.” Vương Văn Cung nhíu mày
“…” Văn Viện đại sư nhìn chằm chằm vào hắn, chợt hỏi ngược lại, “Các ngươi lúc trước đã vào đó một lần rồi, gặp phải cái gì?”
“Quỷ vật.” Vương Văn Cung đáp thẳng
“Vì sao lại xuất hiện quỷ vật?” Văn Viện đại sư lại hỏi, “Chẳng lẽ quỷ vật vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở giữa các tầng lầu, mà sau khi xuất hiện vì sao những quỷ vật này lại an phận ở trong tầng lầu, không chạy ra ngoài?”
“Ta cũng đã từng nghĩ đến những vấn đề này, có lẽ là do có sự hạn chế nào đó.” Vương Văn Cung nhíu mày trả lời
“Không có sự hạn chế nào cả.” Văn Viện đại sư nhìn lên trần nhà nhợt nhạt với ánh mắt tĩnh mịch, lãnh đạm nói
“Hiến tế toàn bộ cư dân trong tòa nhà, quỷ biến thành các loại quỷ vật, rồi lại dùng tòa nhà nuôi dưỡng chúng, giam giữ ở nơi nhỏ bé như Vân Ly Thành này, quả thật là quá tiện lợi.”
Vương Văn Cung cau mày, khó hiểu nói: “Làm như vậy là vì mục đích gì, chẳng lẽ là vì lấy khí quan vật liệu của quỷ vật sao?”
“Kẻ tạo ra những thủ bút này thì còn quan tâm đến vật liệu của quỷ vật làm gì, toan tính phía sau càng lớn, thậm chí dính líu đến rất nhiều gia tộc.”
Văn Viện đại sư bỗng tự giễu cười, gương mặt vốn đã mơ hồ vì thương tích càng trở nên méo mó bởi vẻ bi thương, há miệng nói
“Ta cứ tưởng bọn họ thật sự muốn bồi dưỡng ta, không ngờ cũng chỉ là một vòng hiến tế, không còn gì, cái gì cũng đã mất, ta thành phế nhân rồi…”
Trần nhà nhợt nhạt phản chiếu gương mặt bi ai của hắn, giống như đang cười nhạo
“Cảm ơn.” Vương Văn Cung lịch sự cáo lui
Theo những tin tức mà Văn Viện đại sư cung cấp, sự việc bên trong tòa nhà quỷ biến còn u ám hơn hắn tưởng, và vụ việc nuôi quỷ tại khu nhà nam dở dang cũng liên quan đến tòa nhà này
Hắn siết chặt chiếc áo khoác cũ kỹ, châm điếu thuốc, dự định sẽ tự mình đến xem tòa nhà quỷ biến một chuyến
Đêm khuya
Ân Đào từ ngoài trở về, cả ngày hôm nay đều bôn ba tìm kiếm Trần Ninh trên đường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đến nỗi nàng thậm chí không vào Võ Viện mà cứ đứng ngơ ngác trước cửa
Nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, như Trần Ninh lén lút chạy đến các thành trấn khác, hoặc là nói lại vào Quỷ Thần chi cảnh, hay là đang trêu chọc nàng, rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, cả hai sẽ tiếp tục những tháng ngày như người một nhà
Nàng nghĩ rất nhiều rất nhiều loại khả năng, nhưng đều không cách nào tự thuyết phục được bản thân
Mấy tháng chung sống như một giấc mộng tươi đẹp, nhưng chợt tỉnh giấc
Ân Đào rất sợ đây chỉ là một giấc mộng, nàng ngơ ngác đứng đó, ánh trăng chiếu lên dáng vẻ chán chường của nàng, giống như đang gây thêm tổn thương, hoặc như đang chế giễu
Sau ánh trăng lạnh lẽo
Một vệt hàn quang đột ngột lóe lên, lưỡi đao sắc lẹm chợt hiện
Ân Đào vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ
Vù
Âm thanh đao xé gió vang lên, không khí như đóng băng trong chớp mắt, hàn khí bốc lên dữ dội, lưỡi đao xanh biếc hiện ra sau lưng Ân Đào, chém thẳng vào cổ nàng
Ánh mắt ngây dại của Ân Đào trong chốc lát vặn vẹo, xuất hiện sắc đào hồng nhạt, con ngươi đột ngột co rút
Cơ thể nàng bỗng chuyển động, quay người lại bằng một tư thế quái dị, cả người quỷ biến trong nháy mắt, rồi bất chợt lùi về sau, rơi xuống cổng Võ Viện
Lưỡi đao xanh biếc cắt rụng vài sợi tóc của nàng, ánh trăng thưa thớt cũng theo đó mà rọi xuống
Ân Đào thấy kẻ xuất đao, cũng có thể gọi là quỷ vật
Thân thể màu xám xanh cường tráng, sáu con mắt nhỏ, bốn tay cầm ba thanh đao xanh biếc, đứng giữa đêm trăng lạnh lẽo, đôi mắt nhỏ ánh lên tia hồng quang, đó là sát ý thuần túy
Nó chậm chạp bước tới, chiếc áo choàng rách nát trên người tung bay, những lưỡi đao xanh biếc từ từ xoay tròn, dường như không vội ra đòn
Ân Đào cực kỳ thận trọng nhìn nó, đôi mắt sắc đào hồng lúc trước giờ đã trở lại bình thường, bàn tay biến thành móng vuốt sắc bén, từ từ lùi lại
“Đừng trốn, đừng trốn.” Nó cầm lấy lưỡi đao, lời nói nhẹ như đang an ủi, nhưng sát ý trong mắt thì khó mà kìm chế
Vù
Âm thanh đao đột nhiên gào thét
Con ngươi Ân Đào đột ngột co rút, cả thân thể co rúc như mèo, vừa vặn né tránh lưỡi đao, trên mặt bị đao khí cứa qua, rỉ ra máu, chân đạp mạnh xuống đất, lao sâu vào bên trong Võ Viện
Trong mắt nàng kinh hoàng, lúc nãy thậm chí không thấy động tác vung đao, chỉ nghe thấy âm thanh đao rất khẽ
“Tiểu miêu nhạy bén sợ cái chết.” Đao khách nói nhỏ, chậm rãi bước đi, lưỡi đao không ngừng xoay tròn
Ân Đào đối diện với đao khách, thân thể chậm rãi lùi lại, sự bất an trong mắt càng lúc càng nhiều, không còn giằng co nữa, đột ngột quay người, bắt đầu bỏ chạy
Khóe miệng đao khách bình thản liệt lên một nụ cười thèm máu, ba lưỡi đao xanh biếc nhấc ngang, sáu con mắt đều dõi theo dáng vẻ chạy trối chết của Ân Đào, nó khẽ nói
“Bắt giết.”
Đao của nó sáng lên hàn quang, rít lên một tiếng, thân thể không biết đã vụt lên từ lúc nào, đã nhảy đến sau lưng Ân Đào, ba lưỡi đao chém xuống ba vị trí khác nhau
Cổ, hông, chân
Ân Đào không cách nào tránh khỏi, đây là tế phẩm hiến dâng cho nỗi sợ
Đao khách nghĩ đến, khóe miệng không tự chủ được hiện lên một nụ cười rạng rỡ, trước khi hiến dâng cho nỗi sợ, nó có thể xé xác người phụ nữ này, moi từng mảnh từng cục ra, như cách mà nó đã tàn sát tên võ phu đầu tiên ở Vân Ly Thành
Thật thú vị và cũng thật kích thích
Ngay lúc lưỡi đao sắp chém xuống
Trong ánh trăng thê lương, một vòng kim hoàng sắc khác thường đột ngột lóe sáng, từ nơi xa kéo đến đây, chỉ trong nháy mắt
Keng
Lưỡi đao đột ngột dừng lại
Một bàn tay chai sần đầy vết tích túm lấy ba thanh đao xanh biếc cùng một lúc, thân thể Chu Chúc tỏa ra ánh kim hoàng, sừng sững đứng trước mặt Ân Đào, cau mày quan sát đao khách, lạnh giọng nói
“Cái loại mèo chó gì cũng dám đến trước mặt lão tử giương oai.”
Nụ cười trên môi đao khách biến mất, sáu con mắt xoay chuyển độc lập, không ngừng đánh giá Chu Chúc, thủ đoạn đột nhiên chuyển biến, ba thanh lưỡi đao hóa thành khí thể tan biến, thân thể lùi về sau, nghiêng đầu, kích động cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Là ngươi, ta từng nghe tiểu tế sư kia nói về ngươi!”
“Nghe nói rồi mà còn dám tới đây?” Chu Chúc vung vẩy nắm đấm, ánh kim hoàng tóe ra
“Ngươi là võ phu rất mạnh, ta thích võ phu cường lực, nhất là cái cảm giác cứa từng nhát từng nhát vào cơ thể rắn chắc của bọn họ, cảm giác đó càng mỹ diệu.” Đao khách mê mẩn nói, sáu con mắt lóe lên ánh mong chờ, cảm xúc càng lúc càng kích động, nó hưng phấn nói với Chu Chúc
“Ngươi sẽ cho ta cắt thoải mái, đúng không?!”
Chu Chúc bỗng nắm chặt quyền, toàn thân kim quang lóe lên, tựa như có thiên lang uy vũ từ trên người bừng lên, một quyền vung ra, kim quang chói lọi, hư không trăm mét xung quanh rung chuyển, quyền ngang nhiên đánh giết
Đao khách vung tay lên, ba thanh lưỡi đao xanh biếc vội vàng quơ tới, nhưng ngay cả quyền ý cũng không cản được đã bị khí thế đánh cho bẹp dúm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt nó hơi ngẩn người một chút
Tiếp theo là một quyền của Bát Giai Võ Phu chân chính
Như núi lở
Băng
Trước ngực đao khách đột ngột lún sâu, sáu con mắt bởi vì xung huyết tức thì mà vỡ tung, khóe miệng phun ra một ngụm máu đen ngòm, toàn thân da dẻ đồng thời rỉ máu
Nó lập tức mất khả năng kháng cự, xương cốt toàn thân vỡ vụn, như con giòi bọ tê liệt ngã xuống đất
Chu Chúc định bổ thêm quyền thứ hai
Một cái lỗ tròn đen ngòm từ dưới đất ngoi lên, một cái mặt nạ trắng bệch nhô ra, ánh mắt trong lỗ trống nhìn Chu Chúc một chút, sau đó ném lên đao khách, rồi cùng nhau chìm vào trong lỗ tròn, biến mất không thấy tăm hơi
Trên mặt đất vẫn còn một vũng lớn máu đen
Ánh kim hoàng trên người Chu Chúc tiêu tan, hắn lắc lắc nắm đấm, khinh thường nói
“Mấy con vật nhỏ mà cũng dám đến trước mặt lão tử khoe mẽ.”
Hắn quay lại hỏi Ân Đào: “Không sao chứ, nhóc?”
Nhưng không có ai đáp lại
Dưới ánh trăng
Đôi mắt Ân Đào ngập tràn sắc hồng, như xoáy nước không ngừng chuyển động, tựa như muốn cuốn cả suy nghĩ người khác vào trong đó, làm ảnh hưởng đến thần trí, những đường vân đen trên bụng lan lên trên, bao trùm toàn bộ cơ thể
“Không thể khống chế quỷ biến?” Chu Chúc cau mày nói
“Không.” Ân Đào lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã nói
“Là thần phạt.”
Nàng là vu nữ Ninh Tĩnh mê hoặc lòng người, là điềm báo không rõ ràng của tạo hóa, người sống chung với nàng sẽ bị ảnh hưởng đến thần trí, mà gây ra những chuyện bạo ngược
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thảm kịch cuối hạ thời thơ ấu của nàng, cũng là từ đó mà ra
Cho nên Ân Đào căm hận bản thân mình, nỗi oán hận vì Trần Ninh mất tích liên hồi đã khiến trạng thái cũ tiềm ẩn bấy lâu nay lộ rõ
“Thần khí mà đến cái trình độ này…” Chu Chúc quan sát trong thoáng chốc rồi lại lắc đầu
“Cho thấy ngươi sống không còn được bao lâu nữa đâu.”
“Không sao.” Ân Đào khẽ gật đầu, giống như trút được gánh nặng từ từ nói
“Ta vốn dĩ đáng chết.”