Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1003: Gặp gỡ tình nguyện viên




Chu Vi Vi tò mò hỏi: “Viện trưởng Hoàng, mọi người đang xây gì vậy?”
Viện trưởng Hoàng: “Chúng tôi đang xây khu phòng học cho bọn nhỏ, vì hoàn cảnh của mấy đứa bé nơi này hơi đặc biệt, trường học ở chỗ khác cũng đã đủ học sinh, không thể nhận thêm
Hơn nữa bây giờ tuổi của bọn trẻ không còn nhỏ, nên bắt đầu đi học rồi.”
Dương Mộc lẩm bẩm: “Viện phúc lợi trẻ em này giàu có ghê nhỉ, xây cái này ít gì cũng tốn mấy trăm vạn chứ chẳng chơi.”
Chu Vi Vi nghe vậy, trừng mắt nhìn Dương Mộc
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Thật ra chúng tôi chẳng có tiền đâu, may mắn là mấy đứa bé gặp được người tốt, cậu ấy ra sức chuẩn bị và gom góp tiền cho bọn nhỏ.”
Chu Vi Vi nghe xong, thầm đồng cảm và cảm kích người tốt kia, có thể góp một khoản tiền lớn cho viện phúc lợi, người như vậy mới đúng là nhà từ thiện chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ xa bé Mập đẩy một chiếc xe lăn, trên đó có một cô bé thiếu mất một chân, dù vậy hai đứa bé vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ
“Chào viện trưởng.” Hai bé thấy Viện trưởng Hoàng lập tức nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên, dù bọn nó còn nhỏ tuổi nhưng tính tình đã chững chạc hơn những đứa bé bình thường rất nhiều
Chúng nó rất hài lòng với hoàn cảnh sống hiện nay, so với trước đây phải sống cuộc sống bị bọn buôn người đánh đập không nương tay mỗi lần không nghe lời thì đã tốt hơn gấp trăm nghìn lần rồi
“Hai đứa đi đâu đó?” Viện trưởng Hoàng cười hỏi
Bé Mập: “Em gái Hương Hương nói muốn đi xem xe hơi lớn, con đẩy con bé đến chỗ bức tường đằng kia xem thử.”
Viện trưởng Hoàng xoa đầu bé Mập: “Ừm, bé Mập ngoan quá, biết giúp bạn là rất tốt
Mau đến chào mấy anh chị đi, mấy anh chị là tình nguyện viên đến thăm tụi con đó.”
“Chào các anh, các chị.”
Chu Vi Vi ngồi xổm xuống: “Chào bé Mập, em ở đây vui không?”
Bé Mập quệt quệt mũi: “Vui lắm, rất vui luôn ạ.”
Bây giờ ánh mắt Chu Vi Vi nhìn sang bên cạnh thấy Hương Hương đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt cô ấy tỏ vẻ xót thương: “Chào em gái nhỏ.”
Hương Hương ngượng ngùng: “Chào chị.”
Sau khi hai đứa bé Mập rời đi, Chu Vi Vi hơi xót xa: “Viện trưởng Hoàng, cô bé Hương Hương thật đáng yêu, chỉ tiếc…”
Cô gái tóc ngắn gật đầu: “Tuổi còn nhỏ nhưng mà chân đã….”
Trước khi đến Chu Vi Vi đã tìm hiểu qua tình trạng của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, hầu hết trẻ em ở đây đều được cứu từ tay bọn buôn người, quãng thời gian sống chung với bọn chúng thì có trời mới biết mấy đứa nhỏ đã phải chịu khổ đến thế nào
Viện trưởng Hoàng: “Bây giờ xem như tốt rồi
Ở đây chúng tôi có tất cả 365 đứa trẻ, chỉ có 160 đứa là thân thể đầy đủ, còn lại đều bị tàn tật.”
“Nhiều vậy á?” Chu Vi Vi không thể tưởng tượng nổi, mặc dù chính phủ có chính sách hỗ trợ trẻ em tàn tật, sau khi lớn lên sẽ hỗ trợ việc làm, tuy nhiên vẫn có thiệt thòi rất lớn so với người khác
Viện trưởng Hoàng lắc đầu: “Nhờ sự chữa trị của Lâm đại sư, cuối cùng chỉ còn 35 đứa bé không thể nào chữa được, còn lại tất cả đã chữa khỏi.”
Chu Vi Vi vô cùng ngạc nhiên: “Viện trưởng Hoàng, Lâm đại sư chữa khỏi hoàn toàn cho những đứa bé bị tàn tật hả
Bây giờ chỉ còn lại 35 đứa không chữa được sao?”
Viện trưởng Hoàng: “Cô cũng thấy đó, những đứa bé này thiếu tay thiếu chân, không có cách nào chữa được, hơn nữa viện phúc lợi chúng tôi được như thế này đều nhờ vào công lao của Lâm đại sư đấy.”
“Lợi hại vậy?” Dương Mộc sợ hãi nói, anh ta thấy chuyện Viện trưởng Hoàng nói thật khó tin, chẳng khác gì truyện Ngàn Lẻ Một Đêm
Chu Vi Vi không phải người Thượng Hải tất nhiên chưa nghe đến danh tiếng Lâm đại sư bao giờ, tò mò hỏi: “Viện trưởng Hoàng, Lâm đại sư là ai vậy
Sao tài giỏi thế?”
Ban đầu, cô ấy thầm nghĩ có lẽ Lâm đại sư là tình nguyện viên giống như cô, nhưng bây giờ rõ ràng không phải vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gom góp tài chính không phải là việc khó đối với người có khả năng, nhưng có thể chữa khỏi cho những đứa trẻ bị tàn tật là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Tôi đã gọi cho Lâm đại sư, cậu ấy biết có tình nguyện viên đến nên sắp tới đây rồi, đến lúc đó mọi người có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp.”
Lúc này, bên ngoài vang lên từng tiếng reo hò
“Chú Lâm…”
“Chú Lâm, chú mau đến xem tranh con vẽ nè.”
Ở ngoài cửa tiếng cười đùa hớn hở của bọn nhỏ không ngớt
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Cậu ấy đến rồi, ở đây cậu ấy rất được các bé chào đón đó.”

Bên ngoài
Bọn trẻ vây quanh Lâm Phàm, Lâm Phàm mỉm cười sau đó nhìn Hàn Lục: “Tình nguyện viên đâu rồi?”
Hàn Lục ở đây chờ đã lâu, đã hoàn toàn yêu thích nơi này, nhất là việc mỗi ngày lần đầu tiên mở mắt dậy có thể thấy bọn nhóc này khiến trong lòng anh ta vô cùng hăng hái
Anh ta đã tìm thấy mục tiêu đời này của mình
“Viện trưởng Hoàng đang dẫn họ tham quan bên trong.” Hàn Lục nói
“Ừ.” Lâm Phàm gật đầu, sau đó nhìn bọn nhỏ: “Quốc họa của các con thế nào rồi
Dạo này có lười biếng không đây?”
Bọn nhỏ đồng thanh đáp: “Chú Lâm, bọn con không lười biếng.”
Lâm Phàm cười, quả thật những đứa trẻ ở đây không hề lười biếng, mỗi ngày điểm Bách Khoa tăng lên đều có sự cống hiến không ít từ bọn nhóc này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.