Vương Minh Dương kề tai Lâm Phàm nói nhỏ: “Cậu ở chung một chỗ với cô ta khi nào thế
Sao tôi không biết gì cả?”
Lâm Phàm nháy nháy mắt với Vương Minh Dương
Đối với Vương Minh Dương, chỉ cần Lâm Phàm ra hiệu là anh ta có thể đoán được ngay
Mà lúc này anh ta phát hiện người anh em của mình đang dùng ánh mắt để trả lời mình
Bản thân Vương Minh Dương không hề ngu ngốc nên chỉ cần suy nghĩ một lát là đã hiểu vấn đề
À ra vậy
Hiểu rồi, cuối cùng đã hiểu
Sảnh tiệc không nhỏ, dư sức chứa cả nhóm người đông đúc
Các ông chủ cửa hàng ở phố Vân Lý cảm thán
“Tôi chưa từng được đến nơi cao cấp thế này bao giờ.”
“Lần này chúng ta đều nhờ phúc của ông chủ nhỏ, nếu không sao có thể đến đây được chứ.”
“Anh có thấy thực đơn khi nãy không
Một món ăn mà hơn 4000 lận đó.”
“Ui là trời, mắc dữ vậy hả
Vậy ăn một bữa cơm ở đây chắc không dưới một vạn đâu nhỉ?”
“Làm gì mà mắc đến thế
Đâu phải giá món nào cũng cao vậy đâu.”
Lúc này Lâm Phàm bước vào, cao giọng nói
“Hôm nay mọi người cứ ăn cho thoải mái, muốn ăn gì thì gọi cái đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là buổi lễ khai trương của Liễu tổng, rất hoành tráng nên mọi người đừng khách sáo nha.”
“Ông chủ nhỏ nói thật chứ
Món ăn ở đây mắc lắm đó!”
“Cứ nghe theo sự sắp xếp của Liễu tổng đi.”
“Đúng vậy!”
…
Mối quan hệ của mình tại Thượng Hải đều bị Liễu Nhiếp lừa đến đây, nếu không làm thịt cô ta một bữa sẽ thiệt thòi to
Chưa kể các ông chủ tiệm ở phố Vân Lý thường rất bận rộn, làm gì có cơ hội hưởng thụ
Hôm nay họ đã vất vả đến chỗ cao cấp thế này, nếu không để họ chơi đùa cho thỏa thích thì lỗ vốn mất rồi
Vương Minh Dương đứng ra nói: “Không sao đâu, quan hệ giữa Liễu tổng và ông chủ nhỏ rất thân mật, chỉ là một bữa cơm thôi mà, Liễu tổng không xem ra gì đâu
Với lại mọi người không biết khả năng của ông chủ nhỏ hay sao
Chẳng lẽ không trả nổi một bữa cơm này à?”
Điền Thần Côn cười: “Nói cũng đúng, ăn chùa thì ngu sao không ăn?”
Ánh mắt mọi người nhìn ông chủ nhỏ, lúc này ông chủ nhỏ còn đang ôm eo Liễu Nhiếp, quan hệ rất thân mật
Họ thở phào một hơi, bọn họ cũng hiểu rõ tính tình ông chủ nhỏ
Lâm Phàm gật đầu: “Hôm nay mọi người đừng khách sáo với tôi
Nếu mọi người còn nghi ngờ, hay là để Liễu tổng nói với mọi người nha
Liễu tổng, cô nói xem…”
Bây giờ Liễu Nhiếp hận không thể đóng đinh Lâm Phàm treo lên tường, thằng cha này thật đáng kinh tởm, nhưng bây giờ không thể nóng giận, phải nhịn, ráng nuốt cục tức này xuống
Cô ta từ Giang Ninh đến Thượng Hải, mục đích ban đầu là tìm ông chủ nhỏ báo thù nhưng sau này cô ta từ bỏ, thay đổi suy nghĩ không muốn quay lại Giang Ninh chịu sự quản lý của cha mình, liều mạng ở lại Thượng Hải phát triển sự nghiệp bằng chính sức mình
Hiện giờ có nhiều người nhìn chằm chằm mình, thằng cha này muốn mình vứt bỏ mặt mũi, Liễu Nhiếp cô không thể làm vậy đành phải gượng cười: “Đúng vậy, hôm nay là lễ khai trương, mọi người cứ ăn uống tự nhiên, sau khi ăn xong có thể lên lầu hát KTV cho vui nữa.”
Liễu Nhiếp vừa nói dứt câu, các ông chủ lập tức cười hớn hở
“Cám ơn Liễu tổng.”
“Đến dự lễ khai trương chẳng những không tặng quà mừng còn ăn không uống không nữa chứ
Thật ngại quá.”
Thấy mọi người vui vẻ, Lâm Phàm cũng cười tươi, sau đó nhìn Liễu Nhiếp: “Liễu tổng hào phóng thật.”
Liễu Nhiếp nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nở nụ cười miễn cưỡng: “Ha ha, không có gì, chỉ mấy chục vạn thôi mà.”
Đừng nói đây đúng là mấy chục vạn, mà còn không lời được một đồng
Không ít món trong đó có nguyên liệu nấu ăn cực kỳ đắt đỏ, chỉ riêng về chi phí, tính ra một món không dưới một ngàn đồng
Các ông chủ kinh doanh trong phố Vân Lý dùng cơm ở sảnh tiệc, còn bọn Lâm Phàm đi lên phòng trên lầu
Nơi đó có một bàn lớn dư sức để tất cả mọi người cùng ngồi
Bàn này được thiết kế đặc biệt, giá thành sản xuất đã hết mấy vạn rồi
Mặc dù hai người Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt là đối thủ cạnh tranh nhưng lúc bình thường, ở chung với nhau vẫn rất thân thiện
“U Lan, Liễu tổng với anh Lâm là sao thế?” Ngô Hoán Nguyệt hỏi, khi thấy anh Lâm ôm eo Liễu Nhiếp, cô ấy hơi ghen tuông
Ngô U Lan: “Khó giải thích lắm, cô không đến phố Vân Lý nên không biết rõ đầu đuôi đâu.”
Ngô Hoán Nguyệt: “Không phải tôi không muốn đến phố Vân Lý, chỉ do tôi…”
Ngô U Lan xua tay: “Biết, biết
Làm nghệ sĩ rất bận rộn, nhưng mà giữa chị Liễu Nhiếp và anh Lâm đã từng xảy ra mâu thuẫn nhỏ, cô không thấy hai người đó giống như là đang bẫy nhau à?”
“Thế hả?” Ngô Hoán Nguyệt ngẩn người, bẫy nhau á
Đây là gì nhỉ
Sao nhìn hoài không hiểu
“Ha ha, cô cứ xem tiếp rồi sẽ hiểu thôi mà.” Ngô U Lan cười, cô ấy không cảm thấy ghen tuông chút nào, không biết có phải do đã rõ Liễu Nhiếp thích phụ nữ hay không mà cô ấy không hề cảm thấy lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong bữa tiệc
Liễu Nhiếp kéo tay Lâm Phàm: “Ngại quá, tôi xin phép ra ngoài một lát nhé mọi người.” Sau đó nhìn Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng muốn hắn đi cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cười: “Mọi người cứ chơi vui nha, mấy người phụ nữ thật lắm việc quá.”