Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1017: Đáng tiếc, thật đáng tiếc




“Sao anh cũng bị bắt tới đây?” Lục Ly nhìn Lâm Phàm, ít nhất bị bắt cóc mà vẫn có thể nhìn thấy người quen thì trong lòng cũng yên tâm một chút, chỉ là không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì
Lâm Phàm rất bình tĩnh: “Không biết, cứ như vậy bị bắt tới đây, Lục tổng anh là nhân vật lớn mà cũng sợ nữa sao?”
Lục Ly: “Anh không sợ à
Có thể giết người đó.”
Lâm Phàm cười, không nói nhiều sợ hay không sợ gì
Lục Ly đụng một cái vào Lâm Phàm: “Anh nói bọn họ thực sự sẽ lấy mạng của chúng ta sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, chắc chắn là lấy mạng chúng ta.”
“Hả?” Lúc này Lục Ly đã không còn bình tĩnh nữa, vốn vẻ mặt sợ hãi đã biến mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng lúc này lại lần nữa xuất hiện, anh ta thực sự không muốn chết đâu
“Cứu mạng.” Lục Ly gào lên, sau đó nhìn về phía ba tên tội phạm đang trông chừng bọn họ: “Các anh thả tôi đi, cần bao nhiêu tiền tôi đều cho các anh.”
Bọn bắt cóc trừng mắt: “Im mồm.”
Dáng vẻ hung ác tàn nhẫn kia dọa cho Lục Ly sợ hãi sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, một câu cũng không dám nói nữa, anh ta còn dựa gần lại bên cạnh Lâm Phàm
Lâm Phàm tỏ vẻ bất lực đối với việc này, không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị lại nhát gan như vậy, không phải chỉ là bắt cóc thôi sao, thế mà bị dọa sợ thành như này rồi
“Người anh em bắt cóc, người của các anh đều ở đây à?” Lâm Phàm hỏi
Lục Ly dựa vào bên cạnh Lâm Phàm, trong nháy mắt anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, tên này muốn làm gì
Tại sao lại muốn hỏi vấn đề này
“Im mồm, nói nhảm nữa là sẽ cho mày biết tay.” Vẻ mặt tên bắt cóc đầu trọc nhăn nhó, lộ ra bộ dạng hung ác
Lâm Phàm: “Anh bắt cóc, không cần nóng tính vậy, anh biết tôi là ai không?”
Tên bắt cóc đầu trọc: “Hừ, cho dù mày là ai thì hôm nay rơi vào tay bọn tao thì mạng này của mày chính là của bọn tao.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Tôi vừa bấm ngón tay tính toán, tính ra hôm nay anh có họa sát thân.”
“Câm miệng.” Tên bắt cóc đầu trọc có chút không kiên nhẫn, giống như Lâm Phàm dám nói nhảm thêm một câu nữa là súng trong tay sẽ bắn vào đầu hắn
“Lâm đại sư, anh đừng nói nữa, an toàn là số một.” Lục Ly căng thẳng nói
Bây giờ anh ta không hiểu Lâm đại sư này lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người khác bị bắt cóc có ai không bị dọa cho đái ra quần chứ, nhưng tên này thì hay rồi, thế mà còn tâm trạng xem bói cho tên bắt cóc, đây không phải là đi tìm chết à
“Muốn chết.” Vốn tên bắt cóc đầu trọc có tính nóng nảy, bây giờ đã là con tin mà lại vẫn dám làm càn như vậy, làm sao có thể nhịn được, phải dạy dỗ tên nhóc này lại mới được
“Trần Hổ, anh đừng động thủ, sao con người anh không biết suy nghĩ cho bản thân mình một chút vậy
Tôi thấy tướng mạo anh, vẻ mặt như hung thần này của anh là tướng mạo rất có phúc, có thể nói là thế gian hiếm thấy đó
Nếu như để cho anh tìm thấy một cơ hội thì anh tuyệt đối sẽ đạt được đỉnh cao, tiền tài, quyền lực dễ như trở bàn tay
Đáng tiếc, đáng tiếc...thôi, không nói nữa, Lâm đại sư tôi đã xem qua là không bỏ sót, thấy tướng mạo anh như vậy cũng chỉ xúc động nói ra mà thôi.” Lâm Phàm lắc đầu thở dài, sau đó không nói thêm gì nữa
Tên bắt cóc đầu trọc chính là Trần Hổ, vốn định dạy dỗ tên này một trận nhưng không ngờ tên này lại biết cả tên của mình, hơn nữa lại nói ra những lợi kia nghe qua rất dọa người
Trần Hổ hoài nghi nhìn Lâm Phàm: “Sao mày biết tên của tao.”
Lâm Phàm bình thản cười: “Tôi là ai
Tôi là Lâm đại sư, không tin tự lên mạng tìm thử xem, anh sẽ biết Lâm đại sư tôi là ai.”
Hai tên bắt cóc bên cạnh tỏ ra cảnh giác: “Đừng nghe người này nói bậy, trông chừng bọn chúng cho kỹ.”
Trần Hổ: “Tôi lên mạng xem sao, bọn mày trông kỹ đó.” Sau đó lấy điện thoại ra, tìm kiếm chút một chút
Khi thấy những gì trên mạng giới thiệu thì ánh mắt anh ta nhìn Lâm Phàm hơi thay đổi
“Mày thực sự là thần bói toán à.”
Lâm Phàm bình tĩnh cười, sau đó nhắm mắt, từ bên ngoài nhìn vào giống như không hề sợ hãi nhưng lúc này đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào
Trần Hổ: “Mày có chút bản lĩnh đấy, mày nói rõ xem rốt cuộc tướng mạo của tao là làm sao?”
Lúc này, Lâm Phàm mở mắt ra: “Tôi không chỉ có thể nhìn ra tướng mạo của anh, ngay cả hai anh bắt cóc kia tôi cũng có thể thấy rõ, Kim Hàm, Ngô Uy.”
Hai tên bắt cóc kia vẫn luôn cảnh giác với Lâm Phàm, nãy giờ nghe thấy đối phương nói ra tên của bọn họ thì sắc mặt ngay lập tức biến đổi
“Mày biết bọn tao à?”
Đột nhiên sát khí xuất hiện, bọn họ không ngờ thế mà đối phương lại biết bọn họ, đợi lát nữa chuyện này kết thúc chắc chắn là không thể giữ bọn họ lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ y da, hai anh không cần phải hung dữ như vậy, tôi là thần bói toán, xem tướng đoán người là chuyện rất đơn giản đúng không
Hay là, tôi cũng xem cho các anh nhé?” Lâm Phàm cười nói
Kim Hà cùng Ngô Uy hai mặt nhìn nhau, lại nhìn hai thằng cha đang bị còng tay kia chắc chắn sẽ không hoạt động được
“Vậy...thì xem đi.”
..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.