Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1018: Gấp cá gì, để đại sư nói xem




Cục cảnh sát
Đinh đinh
Chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng kéo dài
“Cục trưởng, là tội phạm gọi đến.” Lưu Hiểu Thiên nói, cuộc điện thoại này là từ chỗ Lục Ly gọi đến điện thoại của Lục Trung Minh
Cục trưởng Tần gật đầu: “Nghe đi, theo dõi vị trí.”
“Rõ.”
Vương Minh Dương đứng ở đó, khi biết được tội phạm gọi điện thoại đến thì anh ta cũng nghiêm túc lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh cường: “Cục trưởng Tần, chào ông, chắc ông biết người là do chúng tôi bắt đi.”
Cục trưởng Tần: “Các người muốn thế nào?”
Anh Cường: “Rất đơn giản, nếu muốn con tin an toàn thì thả ‘Bò Cạp’ ra
Hạn cho các người trong vòng một giờ đưa ‘Bò Cạp’ tới địa điểm tôi chỉ định, nếu không tôi không đảm bảo hai người này sẽ không có chuyện gì đâu nha.”
Cục trưởng Tần: “Để cho tôi nghe giọng của bọn họ, nếu không tôi sẽ không đồng ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh Cường: “Hừ, các người phải hiểu, bây giờ không phải chúng tôi cầu xin các người mà là các người cầu xin chúng tôi
Nếu như trong vòng một giờ đồng hồ mà các người không thả ‘Bò Cạp’ ra thì đến nhặt xác hai người bọn họ đi, địa điểm cụ thể đợi lát nữa sẽ thông báo cho các người.”
Tút tút
“Alo.” Cục trưởng Tần đặt điện thoại xuống: “Xác định được vị trí không?”
Nhân viên kỹ thuật lắc đầu: “Không có, không thể truy tìm được vị trí.”
“Chết tiệt!” Cục trưởng Tần không ngờ những tên buôn ma túy này lại xảo trá như thế, bây giờ con tin đã ở trong tay bọn họ, phải làm sao mới tốt đây
Lưu Hiểu Thiên: "Cục trưởng, vậy chẳng lẽ chúng ta phải dùng ‘Bò Cạp’ trao đổi với bọn họ à
Cục trưởng Tần: “Những tên buôn ma túy này bụng dạ rất nham hiểm, chỉ sợ có dùng ‘Bò Cạp’ ra trao đổi thì cũng rất khó bảo đảm được tính mạng của hai người bọn họ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng bất kể như thế nào cũng phải cứu hai người họ ra, cho dù để Bò Cạp trốn thoát cũng phải bảo vệ mạng sống của hai người họ, Bò Cạp chạy thoát thì còn có thể bắt lại nhưng mất mạng thì không thể cứu lại được.”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu: “Đã hiểu, cục trưởng.”
Cục trưởng Tần gật đầu: “Làm thủ tục đi, qua bên đó bàn giao một chút, cần thiết thì nhanh chóng đưa ‘Bò Cạp’ qua, nhớ phải gắn thiết bị theo dõi vào
"Đã rõ.”
Vương Minh Dương rầu thúi ruột, anh ta đột nhiên phát hiện mình chả làm được tích sự gì, ngoại trừ việc chờ tin tức từ cảnh sát
Lục Trung Minh ngồi ở đó, mặc dù gương mặt rất bình tĩnh nhưng hai tay nắm chặt cho thấy trong lòng ông ta cũng rất căng thẳng
Ông ta chỉ có một người con trai nên không thể để xảy ra chuyện gì được
Nhất là khi biết đối phương là trùm buôn ma tuý, muốn dùng con trai của mình để uy hiếp cảnh sát đổi lấy tội phạm thì ông ta biết chuyện này có thể không ổn rồi
Nếu là bọn cướp thì tốt, ít nhất là bọn chúng chỉ cần tiền chứ chưa chắc đã làm hại đến tính mạng con người, nhưng bây giờ lại không ổn lắm
Nếu đối phương có thể cứu được người của chúng về thì rất có thể sẽ làm hại con trai ông ta
"Cục trưởng Tần, dù như thế nào cũng phải cứu mạng con trai tôi
Lục Trung Minh mở miệng nói
Cục trưởng Tần: “Yên tâm đi, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Vương Minh Dương: “Còn có người anh em của tôi, hắn càng không thể xảy ra chuyện được, nếu gặp chuyện không may tôi sẽ liều mạng với các người.”
Cục trưởng Tần: “Anh Vương cứ yên tâm, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho họ
..
Một nơi vắng vẻ nào đó
“Anh Cường, bọn họ sẽ thả người sao?”
Lý Cường cười lạnh: “Bọn họ không thả cũng phải thả, đây không phải là chuyện bọn họ có thể làm chủ.”
Lần này lẻn vào Thượng Hải, bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, cho dù bại lộ cũng không sao, cùng lắm thì sau này không về nước là được
Ngục giam
Gã Bò Cạp mặc đồ tù nhân và luôn bị thẩm vấn, nhưng ‘Bò Cạp’ vẫn rất bình tĩnh, bất kể người thẩm vấn có hỏi cái gì thì anh ta cũng không trả lời, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nói ra điều gì đó
Đương nhiên, những thông tin này đều là những tin tức nho nhỏ, cảnh sát cũng biết
Đội trưởng cảnh sát hình sự Hoàng Cương dẫn Lưu Hiểu Thiên đến đây, khi ‘Bò Cạp’ nhìn thấy người đến thì cười rất tươi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người: "Hai vị cảnh sát, có phải đã xảy ra chuyện gì không, đến nhờ tôi hỗ trợ hay sao?”
“Bò Cạp, anh sớm biết sẽ có người đến cứu anh đúng không?” Lưu Hiểu Thiên hỏi
“Ha ha.” Bò Cạp nở nụ cười, cười vô cùng bình tĩnh
Sau đó Lưu Hiểu Thiên và Hoàng Cương liếc nhìn nhau, chuyện này có hơi khó giải quyết, xem ra ‘Bò Cạp’ hiển nhiên biết có người tới cứu mình
Ngay từ lúc bị bắt, khẳng định ‘Bò Cạp’ đã biết mình sẽ không xảy ra việc gì, nếu không cũng sẽ không bình tĩnh như vậy
Hơn nữa ‘Bò Cạp’ cũng biết rõ gã ta biết rất nhiều bí mật, cảnh sát nhất định sẽ không làm gì gã vì cảnh sát cũng muốn biết nhiều tin tức hơn nữa, tất nhiên sẽ giữ lại mạng của gã
Trong kho hàng
Lâm Phàm nhìn Ngô Uy, không ngừng lắc đầu: “Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.”
Toàn thân Ngô Uy run lên khi bị Lâm Phàm nhìn, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Đáng tiếc gì
Mày có thể nói xong một lần luôn được không?”
Trần Hổ: “Mày gấp cái gì chứ, nghe đại sư nói xem thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.