Loại chuyện bắt tội phạm thế này không nên thông báo để tránh có người khác đến báo thù
Chân của những trùm buôn ma túy này đều bị trúng đạn nên không thể di chuyển, cảnh sát trực tiếp còng tay chúng lại rồi khiêng bọn chúng ra ngoài
Khi Ngô Uy đi ngang qua, Lâm Phàm đưa tay ra ngăn lại: "Chờ một chút
Cục trưởng Tần không biết xảy ra chuyện gì, còn hơi nghi ngờ
Ngô Uy vô cảm ngẩng lên nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt có khát vọng, thậm chí là cầu xin
Lâm Phàm vỗ vai Ngô Uy: “Cho anh một cơ hội, hợp tác và nói hết những gì anh biết cho cảnh sát, anh có thể nhờ cục trưởng Tần xử lý chuyện đưa con gái anh đến Thượng Hải, tôi có thể chữa trị cho con gái anh.”
Ngô Uy không nói gì nhưng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thậm chí ẩn giấu dưới vẻ mặt đó là sự hy vọng tràn trề
Lâm phàm: “Cục trưởng Tần, người này chắc sẽ hợp tác và nói tất cả những gì anh ta biết cho các người
Nhưng con gái anh ta đang ở Miến Điện, ông nghĩ cách đưa con gái anh ta đến đây để tôi chữa trị bệnh cho cô bé.”
Cục trưởng Tần gật đầu: “Được rồi, chuyện này không thành vấn đề, nếu như vậy thì chúng tôi cũng giảm được không ít việc
Miệng lưỡi của những trùm buôn ma túy này kín như bưng, không dễ để tra hỏi được điều gì đó, nhưng bây giờ coi như đã giải quyết được một vấn đề lớn.”
“Nhưng sao cậu có thể đánh bại được những trùm buôn ma túy này thế?”
Lâm Phàm mỉm cười: “Cục trưởng Tần, đó là bí mật, ông đừng hỏi nữa.”
Theo tình hình bình thường, đây là chuyện không hợp quy tắc, nhưng bây giờ còn nói được gì nữa, cho dù không hợp quy tắc cũng không thể làm gì được
Nếu như Lâm đại sư đã không muốn nói, vậy cũng không cần hỏi rõ ràng làm gì
Lâm Phàm: “Đội trưởng Lưu, công lao lần này không có cách nào thông báo cho anh rồi.”
Lưu Hiểu Thiên đánh một cái vào vai Lâm Phàm: “Cậu nói gì đó, lần này cậu không bị sao là tốt nhất
Sau này cậu không thể cậy mạnh, những tên trùm buôn ma túy này đều là những kẻ giết người không chớp mắt, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?”
Lâm Phàm gật đầu: "Yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu
Nếu không có việc gì nữa thì tôi về đây, tôi chỉ sợ những người trong phố Vân Lý lo lắng gần chết rồi.”
"Ừm.”
Trong phố Vân Lý
Các ông chủ cửa hàng đã sớm trở về, ông chủ nhỏ đã xảy ra chuyện, bọn họ vẫn còn chơi cái rắm..
Đám bọn họ lo lắng vô cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt khóc đến đỏ mắt, chị Hồng đứng bên cạnh an ủi, ngay cả Liễu Nhiếp cũng đứng bên cạnh Ngô U Lan chờ đợi
Ngô U Lan cũng tự trách vô cùng: “Đều là tại tôi, tôi không nên đi với anh Lâm
Anh Lâm vốn không muốn đi, anh ấy nhất định đã tính ra kiếp nạn này của mình, thế nhưng tại tôi..
Tất cả là tại tôi...”
Nếu như Lâm Phàm ở đây, hắn nhất định sẽ nói câu ‘em gái, em suy nghĩ quá nhiều rồi, cuộc đời thay đổi thất thường lắm đấy.’
Liễu Nhiếp vỗ vỗ lưng Ngô U Lan: “Đừng khóc nữa, làm sao hắn có thể xảy ra chuyện được.”
Ngô U Lan lắc đầu, cũng không biết muốn biểu đạt điều gì
Lúc này, Liễu Nhiếp cũng chú ý đến giọng điệu khi nói chuyện của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ Ngô U Lan đang rất buồn, nếu nói những lời không có ý xấu nhưng lại khó nghe, chỉ sợ sẽ khiến cho Ngô U Lan tức giận, nhưng cô ta cũng không biết nói gì thêm nên chỉ có thể an ủi
Nói có lo lắng hay không, cô ta cũng có chút lo lắng
Dù sao đi nữa thì người ta cũng đến tham gia lễ khai trương và đưa người đến cổ động mình
Hôm nay lại bị bắt cóc ngay ngoài khách sạn của mình, trong lòng cô ta cũng cảm thấy áy náy
Điền Thần Côn: “Sao tên nhóc này có thể xảy ra chuyện được, các người cũng không nhìn xem ngày thường hắn cũng có đứng đắn đâu nào, gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối cũng không hề hấn gì, lần này nhất định cũng giống như vậy.”
Triệu Chung Dương gật đầu: “Đúng vậy, anh Lâm phúc lớn mạng lớn, hơn nữa đám cảnh sát đang nghĩ cách cứu viện cho nên sẽ không có việc gì đâu.”
Ngô Thiên Hà thở dài, ông ấy không thể hiểu được, trong lòng cũng bồn chồn, chắc là không có chuyện gì đâu
Các chủ cửa hàng cũng đang lo lắng, ông chủ nhỏ là một người tốt như vậy làm sao có thể xảy ra chuyện gì được, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chính là ông trời không có mắt mà
“Ông chủ đâu, mua đồ...” Có khách đứng trước cửa hàng chị Hồng hỏi
Bây giờ chị Hồng đâu còn có tâm trạng buôn bán, trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, hôm nay không bán hàng.”
Vị khách kia liếc nhìn, trong lòng nói thầm tiền tới tay mà lại không bán, đúng là quỷ quái thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người vây quanh cửa tiệm, an ủi và cầu nguyện, hiện tại chỉ có thể chờ cảnh sát thông báo
“Các người làm gì vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên khiến cho mọi người đều phấn khích
Ánh mắt mọi người nhìn về phía giọng nói này, sau đó đột nhiên vang lên từng tiếng la hét
“Ui là trời, ông chủ nhỏ, quả nhiên cậu không có việc gì.”
“Ông trời phù hộ, cuối cùng ông chủ nhỏ cũng về.”