Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1026: Đây là đồ tốt, có lợi cho bọn nhỏ




"Tôi đi ra ngoài một chút, các người trông cửa hàng đi.” Lâm Phàm không thể chờ đợi được nữa, hiện tại hắn muốn đến viện phúc lợi trẻ em
Tiếp đó để cho tất cả bọn trẻ trải nghiệm thử Tiểu Thông tuệ đan chất lượng hoàn mỹ trâu bò thế nào
Hiện tại tâm trạng của Lâm Phàm rất tốt, điểm bách khoa là 8500, đã vượt chỉ tiêu rất nhiều nhưng tốc độ tăng trưởng của điểm bách khoa này rất chậm
Chỉ sợ tài liệu giảng dạy này đã quảng bá đến một trình độ nhất định, người có thể hiểu thì cũng đã hiểu còn có người không thể hiểu được thì cũng không có cách nào khác
Trừ khi chờ đến lúc bọn họ mở mang đầu óc rồi chăm chỉ học tập, nói không chừng còn có thể tăng thêm một đợt điểm bách khoa
Chỉ là bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này mà là đã đến lúc đi viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, để cho bọn nhỏ sử dụng Tiểu Thông tuệ đan rồi
Sau khi dùng Tiểu Thông tuệ đan thì việc học hành có khó khăn gì đâu chứ
Chỉ sợ khả năng tiếp thu kiến thức không phải người bình thường có thể so sánh được
Nói là thiên tài cũng không ngoa, nhưng sau này còn cần hắn truyền dạy cho bọn trẻ những kiến thức mới hơn nữa
Lâm Phàm tìm một cái túi ở trong xe, đổ tất cả 364 viên Tiểu Thông tuệ đan ra, sau đó cho thẳng vào túi, loại tốt như vậy cho vào một chiếc túi rẻ tiền như thế này đúng là sỉ nhục mà..
“Ồ!” Khi đi đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, xe của Triệu Minh Thanh đã đỗ ở bên ngoài, tài xế đang ngồi trong xe nghỉ ngơi
Có lẽ Triệu Minh Thanh cũng đến viện phúc lợi trẻ em
Sau khi đi vào, quả nhiên Triệu Minh Thanh cũng đang ở bên trong
“Minh Thanh, ông đang làm gì vậy?” Lâm Phàm hỏi
Triệu Minh Thanh đang kiểm tra sức khỏe cho bọn nhỏ, khi nhìn thấy lão như thì lập tức dừng công việc trong tay lại: “Lão sư, tôi đang kiểm tra sức khỏe cho bọn nhỏ, gần đây trời trở lạnh nên dễ bị ốm
"Có lòng.” Lâm Phàm cười nói: “Gần đây thế nào rồi
Tình hình có tiến triển gì hay không?”
Vừa nói đến chuyện này Triệu Minh Thanh không khỏi thở dài: “Lão sư, Tiểu Thông tuệ đan này không tầm thường, thời gian càng dài càng có thể cảm nhận được chỗ thần kỳ của nó
Lâm Phàm gật đầu, Tiểu Thông tuệ đan chính là như vậy
Sau khi uống, nếu không ngừng vận dụng đầu óc thì có thể khiến cho não bộ phát triển càng nhanh hơn, tất nhiên muốn trở thành thiên tài cũng không phải việc gì khó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là bản thân phải chủ động học tập, nếu như ngồi hưởng thụ mọi thứ thì cái đó sẽ không có chút tác dụng nào
Lúc này Triệu Minh Thanh nhìn thấy cái túi trong tay lão sư, ông có hơi nghi ngờ: “Lão sư, cái túi này của ngài là?”
Lâm phàm mỉm cười rồi mở cái túi ra, Triệu Minh Thanh nhìn thoáng qua, lập tức trợn tròn mắt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên khiếp sợ: “Lão sư, cái này..
Cái này...”
Hiện tại ông ấy có chút bối rối, ông ấy biết đồ trong túi này, không phải là Tiểu Thông tuệ đan đây sao
Hơn nữa xét về chất lượng, đây chính là chất lượng hoàn mỹ theo lời lão sư nói
Đột nhiên, Triệu Minh Thanh hiểu ra: “Lão sư, ngài muốn để cho bọn nhỏ sử dụng Tiểu Thông tuệ đan sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Không sai, ông đoán đúng rồi, tôi muốn cho bọn trẻ sử dụng Tiểu Thông tuệ đan này
Ông nhìn những đứa trẻ đáng thương này xem, mặc dù giống như những đứa trẻ khác nhưng khi sinh ra lại kém hơn những đứa trẻ khác một chút
Tôi sợ khi lớn lên bọn trẻ cũng không cảm nhận được cảnh gia đình vui vẻ, cho nên tôi muốn làm cho bộ não của chúng càng thêm thông minh hơn, không có địa vị xã hộ và ấm áp gia đình, vậy thì để bọn trẻ có thể sử dụng đầu óc của mình tạo ra một tương lai tốt đẹp.”
Triệu Minh Thanh nhìn lão sư, không phải vì ông ấy nghĩ rằng không nên đưa đồ tốt như vậy cho bọn trẻ dùng mà là không ngờ tâm cảnh của lão sư lại đạt đến trình độ như vậy
Nếu như người khác có được đan dược quý giá như thế, chắc chắn sẽ không cho bọn nhỏ sử dụng
Nếu ngay cả là ông ấy thì ông cũng không dám khẳng định mình có nguyện ý đưa những đan dược này cho bọn nhỏ hay không
Lâm Phàm: "Sao vậy
Có vấn đề gì không
Triệu Minh Thanh lắc đầu: "Không có, học trò chỉ cảm thấy rất kính nể lão sư.”
Lâm Phàm xua tay: "Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, ông nói xem ông cũng đã có tuổi rồi mà tại sao vẫn giống như người trẻ tuổi vậy
Triệu Minh Thanh mỉm cười nói: "Lão sư, người tôi già nhưng tâm không già, tâm tính tuổi trẻ cũng sẽ không thay đổi theo tuổi tác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như là tôi thời còn trẻ thì chỉ sợ lão sư sẽ trục xuất tôi khỏi sư môn mất thôi.”
Lâm Phàm lắc đầu cười: “Xem ra lúc còn trẻ ông cũng không tốt lắm ha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Được rồi, đi thông báo cho bọn nhỏ đi, chuyện này đừng nói cho ai biết, chỉ có ông và tôi biết là được rồi.”
“Vâng.”
Không lâu sao
Hàn Lục và viện trưởng Hoàng cũng đã đến
Hàn Lục tò mò hỏi: “Lâm đại sư, trong túi này là gì vậy?”
Lâm Phàm cười mà không nói: “Đây là đồ tốt và có lợi cho bọn nhỏ, chỉ có điều tôi cũng không thể nói cho các người biết là cái gì được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.