Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1073: Tôi không căng thẳng chút nào




"Đây là những đứa trẻ của Viện phúc lợi
"Ha ha, những cô nhi trong viện phúc lợi cũng đến tham gia thi đấu sao
Bọn chúng đến bữa cơm ăn còn phải suy nghĩ, còn có thể đến đây thi vẽ
Anh thấy đứa kia còn ngồi xe lăn, đây không phải đang đùa người khác sao.”
Đột nhiên, người đàn ông trung niên vừa trả lời câu hỏi cho cô gái trẻ này bỗng trợn mắt nhìn cô gái trẻ
"Cô nói cái gì đấy, đây là bọn trẻ của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, bọn chúng đều được cứu từ tay buôn người
Sao cô lại có tâm địa ác độc như vậy, ăn nói cũng không giữ lại chút đức được sao
"Làm sao
Tôi nói thế cũng không được sao?”
"Cô nói lại một câu thử xem
Tôi sẽ đánh cho cô quỳ luôn bây giờ.”
Nhìn thấy bộ dạng hung dữ của người đàn ông trung niên này, cô gái trẻ tuổi kia lập tức câm miệng, đúng là sợ bị đánh
Rất nhiều trẻ em mặc quần áo màu đỏ được các ông chủ cửa hàng dắt theo, bộ quần áo này là Lâm Phàm tìm người đặc biệt chế tác
Màu đỏ rất bắt mắt, trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được bọn chúng
Còn nhóc mập thì được Lâm Phàm dắt: "Chú Lâm, cháu nhất định sẽ cố gắng.”
Lâm Phàm cười nói: "Ừ, cố lên
Cứ theo trạng thái tốt nhất của cháu là được, không cần lo lắng, cứ cố gắng là được.”
Nhóc mập mạp nặng nề gật đầu đáp: "Vâng ạ.”
Ngô U Lan: "Anh Lâm, đúng là có rất nhiều đứa trẻ tham gia cuộc thi vẽ lần này đó nha.”
Lâm Phàm: "Đúng vậy, hiện tại phụ huynh đều rất chú trọng bồi dưỡng sở thích cho bọn nhỏ
Hơn nữa quốc họa còn là quốc túy nên có rất nhiều đứa nhỏ học
Nhưng cũng có rất ít đứa trẻ có thể kiên trì được, không biết lần này viện phúc lợi của chúng ta có thể có bao nhiêu đứa đoạt giải đây.”
Ngô U Lan lặng lẽ đi tới bên cạnh Lâm Phàm, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh Lâm, ngoài miệng anh nói không được giải thưởng cũng không sao cả, kỳ thật trong lòng vẫn rất hy vọng bọn nhỏ được giải thưởng, anh cũng là vì để cho bọn nhỏ chứng minh bản thân đúng không
Dù sao đối với một số người mà nói, bọn nhỏ trong Viện phúc lợi đều rất đáng thương, nên anh muốn thay đổi quan điểm của mọi người.”
Lâm Phàm khẽ chạm vào ót Ngô U Lan rồi nói: "Cô bé à, chỉ có cô là thông minh nhất đó nha, cái gì cũng biết
Chuyện này cũng không phải chỉ bằng quốc họa là có thể chứng minh, nhưng cuộc sống còn dài, sau này để chúng từ từ cố gắng.”
Sau đó Lâm Phàm cầm loa hô to: "Các chiến sĩ nhỏ của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn cố lên, dùng trạng thái tốt nhất của mấy đứa, cố lên.”
Bọn trẻ mặc áo đỏ, đôi tay nhỏ bé khẽ nắm chặt: "Chú Lâm, bọn cháu sẽ cố gắng
Giờ khắc này, Lâm Phàm vui vẻ nở nụ cười, đồng thời cũng để giảm bớt tự ti trong lòng bọn chúng
Viện phúc lợi thế nào, có thể có gì khác biệt, chính là bồi dưỡng lòng tự tin cho bọn trẻ
Mà cảnh tượng này cũng bị các phóng viên nhìn thấy
Sau đó họ nghe tin chạy tới phỏng vấn
"Ấy, Lâm đại sư...
"Lâm đại sư, anh dẫn theo bọn nhỏ trong Viện phúc lợi đến tham gia Giải quốc họa dành cho thiếu nhi lần này sao
.....
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Đúng vậy, tôi dẫn theo toàn bộ 365 trẻ em trong viện phúc lợi đến tham gia cuộc thi này
Phóng viên lại hỏi: "Vậy anh có nghĩ bọn nhỏ sẽ giành được giải thưởng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cười đáp: "Tôi tin tưởng bọn chúng nhất định sẽ thi đấu hết sức mình, cho dù không được thưởng, chúng vẫn luôn là đám nhóc tốt nhất trong lòng tôi.”
Các phóng viên nhìn nụ cười của Lâm Phàm, nhất thờ không biết nói gì
Trong mắt bọn họ, tuy rằng đôi khi trông Lâm đại sư rất “ngốc”, nhưng có đôi khi lại là thể hiện ra một người rất có mị lực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giải quốc họa dành cho thiếu nhi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khu vực Thượng Hải
Lần này có khá nhiều trẻ em tham gia thi đấu, ít nhất là gấp đôi so với năm trước, ban đầu địa điểm không phải ở chỗ này nhưng bây giờ đã có khoảng năm trăm người tham gia, cho nên địa điểm cũ quá nhỏ chắc chắn không chứa đủ nên chỉ có thể lựa chọn chỗ này
Các ông chủ cửa đang chờ đợi bên ngoài, họ thì thầm to nhỏ với nhau, mỗi người trong số họ trông coi hai đứa trẻ
"Ông chủ nhỏ đã dạy bọn nhỏ như nào vậy
Nhỏ như vậy đã học được quốc họa, thật giỏi quá.”
"Còn cần phải nói sao, vốn dĩ ông chủ nhỏ cũng rất giỏi, dạy bảo những đứa nhỏ này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay
"Hy vọng bọn nhỏ có thể đạt được thứ hạng tốt
"Chắc chắn có thể đạt được, không phải lần trước chúng ta đã đến đó xem tranh bọn nhỏ vẽ sáng, những bức tranh đó đúng là không tệ
"Đúng vậy, đúng vậy
.....
Ngô U Lan tươi cười, cô nói: "Anh Lâm, anh đang căng thẳng sao?”
Lâm Phàm cười đáp: "Tôi căng thẳng gì chứ
Không căng thẳng chút nào.”
Bây giờ hắn đúng là không căng thẳng chút nào, nhất là trong nhóm có bé mập mạp có thiên phú rất cao về quốc họa
Nó mạnh hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, thứ này không phải cứ luyện nhiều mà có được
Dựa theo thế giới quan, thiên tài chính là bằng nỗ lực 99% cộng với 1% thiên phú
Tuy nhiên nói ra sẽ tổn thương người khác một chút, 1% thiên phú này còn quan trọng hơn so với nỗ lực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.