Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1081: Coi chừng tao ăn mày luôn đấy




Mấy con hổ không thèm đếm xỉa đến Lâm Phàm, vẫn tràn đầy dã tính như cũ
Có điều đối với mấy con hổ này mà nói thì con mồi ở trước mặt này có chút kỳ lạ, trước đây những con mồi nhìn thấy chúng nó thì đều vô cùng hoảng sợ
Vốn ba con hổ đang nằm sấp một chỗ vây xem thì lúc này lại đứng lên, tản nhau ra, sau đó chậm rãi bao vây lại đây
Lâm Phàm vẫy vẫy tay với đối phương: “Ông gì ơi, qua bên chỗ tôi đi, đừng đưa lưng về phía mấy con hổ, tới gần tôi nào.”
Chu Thọ Quân đã sớm bị sợ đến choáng váng, bây giờ thấy có người nói chuyện với ông ta
Hai chân đã mềm nhũn của ông ta không biết lấy sức mạnh từ đâu ra mà từ từ đứng lên, tiếp đó chậm rãi đi về phía Lâm Phàm
Các du khách ở bên trên đang nín thở
“Người kia đứng lên rồi.”
“Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, súng gây mê rất nhanh sẽ đến.”
“Ít nhất phải mất mười lăm phút mới có súng gây mê, nhiều nhất phải mười phút thì mới có người tới.”
Khi Chu Thọ Quân sắp đến gần Lâm Phàm thì ông ta đột nhiên xoay đầu dồn sức chạy về phía Lâm Phàm, bây giờ hy vọng duy nhất của ông ta chính là mau chóng tới bên cạnh người này, ông ta thật sự đã bị dọa sợ đến mất hồn luôn rồi
Lúc nãy con hổ đã nhào tới một lần, cào nát quần áo của ông ta, nhưng may mắn mà ông ta tránh thoát nhanh nên không có bị con hổ tát cho một cái nát cổ
Nhưng ngay vào lúc Chu Thọ Quân xoay người thì một con hổ trong đó bỗng nhiên nhào tới
Đối với loài hổ thì vào giây phút mà con mồi xoay người, đó chính là thời khắc công kích tốt nhất
“A
Con hổ nhào lên rồi.”
“Má ơi, sắp có án mạng xảy ra.”
“Nổ súng đi, nhanh nổ súng đi chớ.”
Phanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phanh
Súng hơi từ xa bắn tới, thế nhưng mấy con hổ đã sớm phát hiện loại súng này căn bản không có bất kỳ uy hiếp nào đối với chúng nó, nên không thèm để vào mắt
Chu Thọ Quân nghe được tiếng la hét từ bên trên khán đài, ông ta biết ngay là không xong rồi nên bị hù đến tái nhợt, ông ta biết chắc chắn lần này mình phải chết
Không ngờ chỉ vì tiết kiệm mấy chục tệ mà lại phải bỏ mạng như vậy, giờ phút này ông ta nhắm mắt lại, chờ đợi miệng hổ cắn xuống
Nhưng vào lúc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không một ai lên tiếng
“Đây là có chuyện gì?” Chu Thọ Quân từ từ nhắm hai mắt, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ ông ta đã chết rồi sao
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, nhưng tại sao ông ta lại không cảm giác được chút đau đớn nào cả
Những người xem trên khán đài đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó bất thình lình kinh ngạc hét lên
“Má nó!”
“Xem tôi thấy được gì này
Sao có thể như vậy được.”
“Rốt cuộc tên nhóc này là ai hả
Sao lại có thể lợi hại như thế?”
“Đây chính là loại hổ đấy, cứ thế mà bị một tay nâng lên?”
“Mọi người nhìn đi, chân sau của con hổ giãy giụa trên đất kìa, hình như đau đớn dữ lắm thì phải.”
Hiện giờ, ngay cả nhân viên vườn bách thú cũng bị sợ đến ngây người
Lâm Phàm chỉ dùng một tay bóp lấy cổ con hổ, sau đó trực tiếp xách nó lên, thân hình con hổ này khá lớn nên cho dù bị nâng lên thì chân sau vẫn còn đụng đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Anh Hổ à, anh muốn làm gì đây
Tôi có cho anh đánh lén không hả, thành thật một chút cho tôi đi, nếu không thì tôi ngất đầu hổ của anh đó.” Lâm Phàm thì thầm nói, một tay khác của hắn tức giận đánh vào đầu nó làm cho nó sững sờ
Mẹ kiếp
Một tay nâng con hổ lên
Còn tát vào đầu nó
Sao có thể có chuyện này được, không khoa học chút nào luôn
Con hổ gầm thét: “Xé nát con mồi này ngay đi.”
Đối với người khác thì đây chỉ là tiếng gầm gừ của loại hổ mà thôi, thế nhưng Lâm Phàm có thể nghe hiểu loài hổ đang nói gì, hắn không khỏi tát thêm vài cái: “Con mẹ nó, gọi cứu viện à, muốn xé nát tao sao, tao sẽ cho mày nếm mùi ngon ngọt trước vậy.”
Bốn con hổ còn lại đột nhiên nhào tới, chúng nó nghe được tiếng đồng đội kêu cứu, làm sao còn có thể chỉ đứng nhìn nên hung tợn nhào qua
“Con mẹ nó, bốn con hổ kia nhào tới luôn rồi.”
“Người này tiêu đời rồi.”
“Má ơi.”
Có điều những tiếng la hét này vẫn chưa duy trì được bao lâu thì bây giờ lại lặng ngắt như tờ, có người còn quỳ rạp xuống đất
“Mẹ ơi, con nhìn thấy siêu nhân thì phải.”
“Ai tới nói cho tôi biết đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”
Lấy thực lực bây giờ của Lâm Phàm, đối mặt với mấy con hổ này chỉ cần một chưởng quăng xuống là có thể đánh cho mấy con hổ này thành bánh thịt rồi
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy hơi bị thô bạo, huống hồ đây là bản tính của loài hổ, chỉ là do con người không tuân thủ quy tắc thì sao có thể trách loài hổ người ta được chứ
Bởi vậy nên hắn cũng thủ hạ lưu tình
Tặng cho nó một cái tát, làm cho đầu óc mấy con hổ xoay mòng mòng
Sau đó trực tiếp cưỡi lên đầu một con hổ: “Thành thật một chút cho tao, nếu không thì tao ăn luôn mày đấy.”
Con hổ đó dĩ nhiên nghe không hiểu người, nhưng không biết tại sao lại nghe hiểu được lời nói của con mồi trước mặt này, vừa nghĩ tới đối phương còn muốn ăn nó thì khiến cho nó sợ gần chết
Gào gào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con hổ bị Lâm Phàm cưỡi trên người đã chịu thua rồi, nó sợ hãi không muốn bị ăn sống đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.