Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1082: Đi vườn thú, không cưỡi thú thì thật có lỗi




Thấy con hổ dưới thân mình thành thật không ít, Lâm Phàm rất hài lòng vỗ nhẹ đầu hổ: “Không tồi, ngoan ngoãn vậy là tốt, nằm úp mặt xuống đất đi.”
Đối mặt với con mồi hung mãnh thế này, mấy con hổ còn lại bị dạy dỗ cũng bắt đầu cảnh giác lên
Lâm Phàm đi lên nâng hai con hổ xách về phía trước, chân sau của hai con hổ giãy giụa trên mặt đất, thậm chí đôi mắt đầy dã tính đó đều có chút sợ hãi
“Gào gào…”
“Con mồi này sao lại mạnh như vậy chứ.”
“Loài hổ chúng ta vĩnh viễn không làm nô lệ.” Một con hổ gầm lên, nhưng khi nó nhìn thấy ánh mắt của con mồi thì lại rụt cổ cúi đầu, kêu lên một tiếng
“Loài hổ chúng ta rất ngoan hiền nha.”
“Không phải tôi đang nằm mơ chứ, thứ này là hổ đấy.”
“Chết tiệt, mau chụp hình lại, cái này thật quá kinh khủng rồi.”
“Rốt cuộc năm con hổ này bị gì vậy
Sao từng con đều gục ở đó thế, không dám nhúc nhích luôn.”
“Đây vẫn là loài hổ, là chúa tể trong nhận thức của tôi đây sao
Thế nào lại biến thành dịu dàng ngoan ngoãn như này á.”
Khóe miệng các du khách co giật, đã không còn biết nói gì nữa, việc này không hề giống với suy nghĩ của bọn họ một chút nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhân viên vườn bách thú cũng trợn tròn mắt, bọn họ đã làm ở đây rất nhiều năm rồi, việc gì mà chưa từng gặp qua, nhưng có bao giờ họ gặp được tình cảnh này đâu
Mặc dù những con hổ này được nuôi nấng ở đây, nhưng bon họ vẫn biết loài hổ đều cực kỳ hung hãn, ngay cả bọn họ cũng không dám đến gần
Chu Thọ Quân thấy mấy con hổ bị thu phục thì ngã ‘bịch’ một tiếng trên mặt đất, nước mắt chảy như mưa
Ông ta cảm thấy như thần chết vừa đi ngang qua mình
Qua chuyện này, ông ta thề sau này ông ta sẽ không dám tiếp tục ham của rẻ của hời nữa
Chỉ vì mấy chục tệ mà suýt chút nữa mất luôn cả mạng sống, thật sự bi thảm biết bao
Lâm Phàm vừa lòng thỏa ý phủi phủi tay, nhất là trong đó có một con hổ không biết thức thời
Đã biết hắn có thể cứu được người thế mà còn dám làm càn, có điều bây giờ tốt hơn nhiều rồi, cũng đã biết điều không ít
Bốp bốp bốp
Giây phút này, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ánh mắt các du khách trên khán đài đều tỏa ra ánh sáng
Một mặt sùng bái nhìn với người thanh niên phía dưới, chuyện này theo bọn họ thấy thì chính là quá nghịch thiên rồi
Ngô U Lan lập tức nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong đôi mắt cô ấy cũng lập lòe sự sùng bái
Đây chính là anh Lâm trong lòng cô, thật sự là rất mạnh luôn đó nha
“U Lan, có muốn xuống đây không, dẫn cô đi cưỡi hổ nhé.” Lâm Phàm vốn định đi lên, thế nhưng suy nghĩ một chút thì thấy đã lỡ xuống đây rồi thì chẳng bằng mang theo U Lan thể nghiệm chút vậy
Con người, cả đời chưa chắc gì có được một lần thể nghiệm cảm giác được cưỡi trên người hổ đâu nha
“A?” Ngô U Lan sững sờ, sau đó có hơi sợ: “Anh Lâm, tôi sợ.”
Lâm Phàm cười cười: “Đừng sợ, có tôi ở đây thì có chuyện gì được chứ, tới đây, nhảy xuống đi tôi đỡ cô cho.”
Ngô U Lan quan sát phía dưới, thật sự có hơi cao nha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà cô vô cùng tin tưởng Lâm Phàm, vì vậy cũng không do dự nữa: “Anh phải đỡ được tôi đó.”
Ngô U Lan trực tiếp nhảy xuống dưới
Lâm Phàm đưa tay ra tiếp được Ngô U Lan, sau đó cười nói: “Sao nào, kích thích không?”
Ngô U Lan gật đầu, nhưng trong lúc đó lại phát hiện tay của anh Lâm để ở chỗ không nên để thì lập tức đỏ bừng mặt, cô ấy hơi hơi gật đầu: “Ừm.”
Lâm Phàm cười cười, nhưng đột nhiên phát hiện tay của hắn để ở vị trí không đúng, sau đó nhanh chóng để Ngô U Lan xuống, có chút xấu hổ nói: “Sai lầm, sai lầm, tôi tuyệt đối không phải cố ý đâu nhé.”
Lời nói thẳng thắn thế này càng làm cho Ngô U Lan thêm ngượng ngùng, e ấp nói: “Anh Lâm, sao anh lại nói như vậy chứ.”
Đã chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ, thật là tức chết người ta mà
Các du khách trên khán đài lại kinh động thêm lần nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mẹ nó, cứ thế mà nhảy xuống á?”
“Đây cũng quá kinh khủng rồi.”
“Dưới đó có hổ đó trời, loài hổ là loài không có nhân tính, một lát nữa mà quay đầu cắn một phát thì sẽ hỏng mất.”
Nhân viên vườn bách thú đã không còn lời gì để nói, bọn họ còn có thể nói thế nào đây, nhân lúc bọn họ không chú ý thì lại có thêm một du khách nữa nhảy xuống
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì thật sự thôi rồi lượm ơi
Chu Thọ Quân đã được cứu nhưng khi nhìn năm con hổ đó làm ông ta cũng chỉ dám áp sát tường, không dám nhúc nhích, ông rất sợ mấy con hổ chú ý đến mình rồi cứ thế cắn một phát chết mình
Lâm Phàm nắm bàn tay thon dài trơn mềm của Ngô U Lan: “Một lát nữa chúng ta cưỡi hổ nhé, chưa từng thử qua phải không?”
Ngô U Lan nhìn năm con hổ, trong lòng có hơi sợ: “Anh Lâm, chúng ta thật sự phải cưỡi hổ sao, có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
Lâm Phàm cười nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi thì có thể có chuyện gì chứ
Ngược lại đã đến vườn bách thú rồi, nếu không cưỡi hổ thì cũng có lỗi với vé vào cửa đó nha, cô thấy có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.