Giải Nhất: Vương Hạo Dương (Thủ đô)
“Ơ, giải Nhất lại không phải là của Viện phúc lợi, chuyện này là sao?” Điền Thần Côn ngạc nhiên
Lâm Phàm có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, không được giải Nhất cũng không sao, có thể là thực lực của đứa trẻ ở Thủ đô kia cũng rất giỏi
Mặc dù nhóc mập cũng vô cùng xuất sắc, nhưng có thể nó không phải là người duy nhất có tài năng xuất chúng như vậy
“Xem giải Nhì xem.” Lâm Phàm cũng có chút mong đợi
Giải Nhì: Tiểu Bàn (Thượng Hải), Vương Hồng Hồng (Thượng Hải), Trương Mộng (Thượng Hải),..
Triệu Chung Dương phấn khích nói: “Có rồi, nhóc mập được giải Nhì, hơn nữa mười thí sinh đạt giải Nhì đều từ Viện Phúc lợi trẻ em Nam Sơn đó.”
Lâm Phàm cười: “Thằng nhóc mập mạp này không tệ, mặc dù không đạt được giải Nhất nhưng được giải Nhì là cũng rất lợi hại rồi, hơn nữa những đứa trẻ khác cũng rất giỏi, viện Phúc lợi của chúng ta lần này tỏa sáng rồi.”
Ông Lương: “Đừng vội, chúng ta nhìn giải Ba xem thế nào, còn giải Khuyến khích nữa chứ.”
Nói xong dùng chuột lướt xuống
“Ôi chao.” Lão Lương kinh ngạc thốt lên: “Mọi người nhìn đi, toàn bộ giải Ba cũng là của Viện Phúc lợi Nam Sơn chúng ta, giải Khuyến khích cũng thế, nhiều giải quá.”
Lâm Phàm cẩn thận nhìn, mỉm cười nói: “Tôi biết mà
Những đứa trẻ của Viện phúc lợi đều đạt giải, quá giỏi.”
“Không phải lúc trước nói là giải Khuyến khích chỉ có 50 giải sao?” Chị Hồng nghi ngờ hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Trương chen ngang: “Nhất định là do những đứa trẻ của chúng ta quá giỏi, vẽ quá đẹp nên ban giám khảo người ta cảm thấy nếu chúng không được giải thì quá là đáng tiếc nên mới bổ sung thêm giải
Mấy người nói xem có đúng không?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, không sai
Những giám khảo của Hiệp hội Quốc họa rất có mắt nhìn
Chỉ là chúng ta được thưởng nhiều giải như vậy, nếu để người nhà những đứa trẻ khác biết được chắc sẽ tức chết, bọn họ nhất định sẽ nghĩ là chúng ta mua giải đây.”
Ngô U Lan nhìn Lâm Phàm: “Anh Lâm, thực ra tôi cũng nhìn ra được anh rất tiếc nuối khi nhóc mập không đạt giải, có phải từ ban đầu anh đã nghĩ thằng bé nhất định sẽ đạt giải Nhất không?”
Lâm Phàm căn bản cũng không giấu giếm chuyện này
“Ừm
Tôi rất có niềm tin về việc nó sẽ được giải Nhất
Tên nhóc đó tuy không phát huy được hết kỹ năng hội họa, nhưng lại có khả năng vẽ tự do mà người ta khó có thể nắm bắt được
Ở độ tuổi này dường như không ai có thể có được trình độ đó, giải Nhất không khó, chỉ là không ngờ thằng bé lại không đạt được nên tôi thấy có chút đáng tiếc.” Lâm Phàm nói
Điền Thần Côn không hiểu: “Cậu nói vẽ tự do là sao, tôi không hiểu.””
Lâm Phàm cười nói: “Dùng tâm hồn để cảm nhận nó, mỗi nét bút đều bao hàm ý nghĩa bên trong, không quá chú trọng vào đường nét, đó chính là vẽ tự do
Quốc họa được phân thành hai trường phái vẽ tỉ mỉ và vẽ tự do, thoải mái
Vẽ tỉ mỉ sẽ chú trọng vào vẻ đẹp của từng nét vẽ, yêu cầu cẩn thận và kỹ lưỡng hơn
Nếu đem so sánh hai trường phái này thì vẽ tự do chắc chắn sẽ dành phần thắng.”
Làm sao mọi người biết được những kiến thức này chứ
Sau khi nghe Lâm Phàm giảng giải một lúc thì cũng đã hiểu ra, dù sao thì nhóc mập cũng rất giỏi, người bình thường khó có thể sánh bằng
Lâm Phàm: “Đúng rồi, cho tôi xem tác phẩm của nhóc mập đi.”
Lão Lương kéo lên, một bức tranh hiện lên trên màn hình
Lâm Phàm cau mày: “Không đúng, bức tranh này của nhóc mập bao hàm ý nghĩa rất sâu sắc, đứa trẻ 6 tuổi bình thường hoàn toàn không có khả năng nắm bắt được, nhưng lại chỉ được giải Nhì
Thế thì không biết giải Nhất sẽ xuất sắc như nào đây
Lão Lương, mở tác phẩm giải Nhất lên xem.”
Nhưng khi trên màn hình hiện lên tác phẩm đạt giải Nhất, Lâm Phàm sửng sốt
Đột nhiên thốt lên câu chửi: “Mẹ nó, đây là trò mờ ám gì vậy
Bức tranh này kém hơn mấy bậc so với tranh của nhóc mập mà cũng dám lấy giải Nhất sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trò gian lận này hơi quá rồi đó.”
Mọi người ai cũng đều thấy rất ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm
“Gì cơ
Ông chủ nhỏ, cậu nói cái gì mờ ám?”
“Ơ, hình như có chút vấn đề
Tôi không hiểu tranh Quốc họa, nhưng so sánh hai bức vẽ này thì bức của nhóc mập nhìn có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, rất sinh động.”
Ngô U Lan thấy sắc mặt của Lâm Phàm có chút khó coi nên cũng cảm thấy hơi tức giận kéo tay áo Lâm Phàm: “Anh Lâm, có người giở trò sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Đúng thế.”
Hắn không muốn nói thêm gì nữa
Nếu bức tranh của đối phương thật sự xuất sắc hơn tranh của Mập Mạp thì quả thật hắn không có lời nào để nói, kỹ năng không bằng người ta, thua thì thua thôi
Nhưng bây giờ thì sao
Đừng nói bản thân hắn không hiểu Quốc họa
Trong giới Quốc họa này nếu dám nói hắn thứ hai thì không ai xứng đáng đứng thứ nhất
Hắn chính là người ngang ngược như vậy đó
Ông Lương nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên: “Gì cơ
CMN chuyện này cũng có thể gian lận được à?”
Ông Trương: “Trong các cuộc thi sẽ không tránh khỏi có gian lận nhưng đây chỉ là cuộc thi dành cho những đứa trẻ thôi, sao lại không thể chấm công bằng được chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không được, chuyện này bắt buộc phải đòi một lời giải thích thỏa đáng.”