Chị Hồng cũng vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ có thể bất lực nói: “Ài
Cho dù chúng ta có tức giận thì có thể làm gì chứ
Cuộc thi này do Hiệp hội Quốc họa tổ chức, các giải thưởng đều đã quyết định xong hết rồi
Cho dù có mờ ám đằng sau thì đối phương chắc chắn sẽ không thừa nhận.”
Lòng yêu chính nghĩa của Điền Thần Côn bùng nổ: “Mẹ kiếp, thật là ức hiếp người quá đáng mà, còn có chút công bằng nào nữa không đây?”
“Mọi người đừng lo.” Lâm Phàm ra hiệu cho mọi người im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không chỉ bọn họ mà ngay cả Lâm Phàm cũng thấy vô cùng tức giận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu chuyện này thật sự công bằng thì hắn cũng sẽ không nói tới làm gì, nhưng trọng điểm là bất cứ ai có hiểu biết về Quốc hoạ đều sẽ nhìn ra tác phẩm này xấu hay đẹp, làm cho người ta thấy tức giận là các vị chuyên gia trong Hiệp hội lại nhắm mắt làm ngơ đối với loại chuyện gian lận này
Chuyện này khiến Lâm Phàm nghi ngờ rằng trong này có gì đó không bình thường
Đinh đinh
Lúc này, viện trưởng Hoàng gọi điện thoại tới
Viện trưởng Hoàng: “Lâm đại sư, thứ hạng giải thưởng của cuộc thi Hội họa Trung Quốc dành cho thiếu nhi đã có rồi chứ
Thành tích của mấy đứa nhỏ thế nào rồi
Lâm Phàm trả lời: “Viện trưởng Hoàng, thành tích của bọn nhỏ đều rất tốt, 365 đứa trẻ đều được thưởng.”
Viện trưởng Hoàng nghe xong thì vô cùng vui mừng: “Thật sao
Những đứa trẻ này thật sự xuất sắc như vậy sao
Giờ tôi sẽ đi thông báo với bọn nhỏ
Cậu không biết đâu Lâm đại sư, mấy đứa nhỏ ngày nào cũng hỏi tôi kết quả thế nào
Nhất là nhóc mập, ngày nào cũng tới hỏi tôi hai ba lần
À đúng rồi, nhóc mập xếp hạng mấy?”
“Viện trưởng Hoàng, tạm thời đừng thông báo kết quả với bọn trẻ, đã xảy ra một chút chuyện.” Lâm Phàm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nói sự thật ra vậy, như vậy có thể sẽ tránh được một chút rắc rối, tránh làm tổn thương mấy đứa nhỏ
Viện trưởng Hoàng sửng sốt, đột nhiên có chút dự cảm không lành: “Lâm đại sư, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lâm Phàm: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện này cứ để tôi giải quyết là được, bà cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm cảm thấy chuyện này không nên kết thúc như thế, nhất định phải đòi lại công bằng mới được
“Lão Lương, tìm thông tin liên lạc của ban giám khảo, tôi sẽ tới nói chuyện với bọn họ.” Lâm Phàm nói
Ông Lương gật đầu, lên mạng tìm kiếm một hồi: “Tìm được rồi, đây là số điện thoại của người trong ban giám khảo.”
Thông tin liên lạc của nhà phê bình Hiệp hội Quốc họa: 1358XXXXXX
Chị Hồng: “Ông chủ nhỏ, cậu muốn làm gì thế?”
Lâm Phàm lấy điện thoại ra: “Đương nhiên là muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra rồi, có thể họ đã chấm điểm sai thì sao?”
Mọi người ngạc nhiên, còn có thể như vậy sao
Tút tút
Điện thoại được kết nối
Hiệp hội Quốc họa, chủ nhiệm phòng đối ngoại Tiểu Trần đang lướt web
Thứ hạng của cuộc thi đã được xác định, anh ta làm theo yêu cầu của cấp trên, giải Nhất đã được quyết định nội bộ nên đương nhiên cũng lấy được không ít lợi ích từ việc này
Đối với loại cuộc thi dành cho trẻ em như này, mặc dù nói là chú trọng đến tính công bằng nhưng chỉ với trường hợp không có ai lên tiếng thôi
Lúc này, có một số điện thoại lạ gọi tới
Tiểu Trần nhấc máy: “Xin hỏi ai vậy?”
Lâm Phàm: “Là người phụ trách chấm điểm cho Cuộc thi Hội họa dành cho trẻ em sao
Tôi có chút chuyện muốn hỏi.”
Tiểu Trần nghe đối phương nói có việc muốn hỏi thì lập tức thấy buồn cười, hóa ra lại là người gọi điện hỏi thăm tình hình
Từ sau khi kết quả được công bố, anh ta đã nhận được không ít cuộc điện thoại, có người gọi để cảm ơn, đương nhiên cũng có người gọi để hỏi sao con mình lại không được thưởng
Toàn những câu hỏi vô tri kỳ quái khiến cho anh ta cũng có chút bực mình
Nhưng giọng điệu của người này lại có vẻ khá bình tĩnh nên anh ta cũng sẵn sàng trò chuyện một lúc vậy
“Đúng vậy
Tôi là chủ nhiệm Trần, là người phụ trách ở đây
Anh có việc gì có thể trực tiếp hỏi.” Tiểu Trần lên tiếng
Lâm Phàm không mở miệng mắng chửi người bên kia đầu dây mà nhã nhặn nói: “Là như này, tôi đã xem xếp hạng của cuộc thi rồi, tác phẩm của hai thí sinh đạt giải Nhất và thí sinh đạt giải Nhì tôi cũng đã xem qua...”
Tiểu Trần: “Vâng, anh thấy thế nào, có vấn đề gì sao?”
Lâm Phàm trực tiếp nói thẳng: “Tôi cảm thấy giữa tác phẩm đoạt giải của hạng Nhất và tác phẩm hạng Nhì của Tiểu Bàn có chênh lệch rất lớn, khoảng cách chênh lệch không chỉ một hai thứ bậc, có phải khi các anh chấm điểm đã có sai sót gì không?”
Khi Lâm Phàm vừa nói ra câu hỏi này, Tiểu Trần ở bên kia kia đầu dây bỗng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngay cả đến việc này mà người đó cũng có thể nhìn ra được
Hạng Nhất này đương nhiên là do đi cửa sau, nhưng anh ta nhất quyết không thể thừa nhận chuyện này được
“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ anh đã nhầm rồi
Lựa chọn của Hiệp hội Quốc họa chúng tôi đều là do các vị đại sư cùng nhau tuyển chọn, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện không công bằng nào ở đây
Đối với vấn đề anh đã đề cập, tôi cũng đã hỏi qua các đại sư, họ nói rằng tranh của Tiểu Bàn không thể so sánh được với bức tranh của Vương Hạo Dương
Trên phương diện bút pháp thì...”