Ở phố Vân Lý lúc này, Lâm Phàm đã lôi theo ông Lương và ông Trương đi ra ngoài
Ông Lương: “Ông chủ nhỏ, cậu muốn làm gì?”
Lâm Phàm: “Đi mua chút phần thưởng cho tụi nhỏ
Chúng ta khỏi đợi Hiệp hội phân phát phần thưởng nữa, tôi sẽ tự mua quà để cổ vũ tinh thần cho mấy đứa nhỏ.”
Ông Lương và ông Trương chỉ biết nhìn nhau, sau đó thì hiểu ra
Lần này ông chủ nhỏ tức giận thật rồi, kể cả Hiệp hội người ta có thừa nhận lỗi lầm của mình và sửa lại danh sách giải thưởng thì cũng không có cách nào khiến cho ông chủ nhỏ tha thứ cho bọn họ nữa rồi
“Đúng, nên như vậy
Dựa vào đâu mà bọn họ nói cái gì thì là cái đó chứ
Tranh của bọn nhỏ đều rất đẹp, chúng ta mua phần thưởng để khích lệ chúng đi.” Ông Lương nói
…
Ngày hôm sau
Chuyện này vốn chỉ là một chuyện cỏn con, thế nhưng qua một ngày náo loạn như vậy đã đưa tin tức này trở thành tiêu điểm cho các báo
Mặc dù trên mạng bàn luận rất sôi nổi nhưng đối với Lâm Phàm thì hắn đã sớm quẳng chuyện này ra sau đầu rồi
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
Một chiếc xe bán tải nhỏ vừa tới
Mặc dù Lâm Phàm cũng chưa tính là đại gia hay triệu phú gì cả, nhưng cũng tiết kiệm được không ít tiền
Xe vừa tới nơi đã nhìn thấy viện trưởng Hoàng đang đứng chờ trước cổng
“Lâm đại sư, chuyện ngày hôm qua...” Viện trưởng Hoàng cũng biết chuyện hôm qua, bà không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như vậy, Hiệp hội Quốc họa lại để xảy ra vấn đề gian lận
Vốn dĩ nhóc mập phải được giải Nhất, mà cuối cùng chỉ được trao giải Nhì
May mắn thay, mọi chuyện đã thay đổi nhanh chóng, Hiệp hội cũng đã thừa nhận lỗi lầm của mình
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Phàm hôm nay thì rõ ràng là hắn vẫn ghim chuyện này của Hiệp hội trong lòng
Lâm Phàm xua tay: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa, bọn trẻ đều rất giỏi
Hơn nữa tôi đã nghĩ rồi, giải thưởng lần này cũng không quan trọng, để cho tuổi thơ của bọn trẻ phải theo đuổi những thứ giải thưởng như này cũng không tốt, theo tôi thấy thì tụi trẻ đều xứng đáng đạt được giải Nhất.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu, cảm thấy Lâm đại sư nói rất có lý, sau đó cười nói: “Nói cũng đúng, toàn bộ lũ trẻ đều rất giỏi.”
Lâm Phàm vẫy tay, để các nhân viên dỡ đồ xuống: “Đây đều là quà thưởng cho tụi nhỏ, chút nữa bà đừng nhắc tới chuyện kia nha.”
“Được.” Viện trưởng Hoàng gật đầu
Hàn Lục cũng hăng hái dỡ đồ cùng với mọi người, anh ta đương nhiên biết chuyện đã xảy ra với Hiệp hội Quốc họa
Lúc biết chuyện, anh ta cũng thấy vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghĩ thông rồi thì chỉ thấy để ý đến mấy chuyện đó thì có tác dụng gì đâu chứ
Sự hiện diện của Lâm Phàm đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của bọn trẻ
Nhóc mập vội vàng chạy tới: “Chú Lâm, thành tích của cháu thế nào?”
Lâm Phàm xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ừm, rất tốt
Mọi người đều tuyệt nhất
Cuộc thi Quốc họa lần này, mấy đứa đều siêu giỏi luôn
Cháu xem, chú mang đến rất nhiều phần thưởng này.”
“Thật sao ạ?” Nhóc mập nghe thấy thế thì cặp mắt to tròn của cậu nhóc lập tức sáng bừng lên
Nhận được lời khen đối với cậu nhóc mà nói thì đó là điều tốt hơn bất cứ thứ gì, thậm chí ngay đến cả thứ hạng cũng không cần hỏi nữa
Sau khi được trao quà, tụi nhỏ đều rất vui
“Lão Lâm.” Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc
Khi nhìn thấy người vừa tới, Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng ông Trịnh lại đuổi theo đến tận đây
Hơn nữa không phải chỉ có mình ông Trịnh tới, ngay cả Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương cũng đi theo đến đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm vốn dĩ định nở nụ cười tiếp đón bọn họ, nhưng nghĩ tới chuyện ngày hôm qua thì không kìm được tức giận, hỏi: “Sao mọi người lại đến đây làm gì?”
Ông Trịnh cười, đáp: “Lão Lâm này cậu hay thật đấy, chúng tôi đều đã đích thân đến đây rồi mà cậu còn tức giận cái gì
Chuyện này là các anh đây có lỗi với cậu, nhưng chúng tôi cũng đã điều tra rõ ràng rồi, cũng đã nghiêm khắc trừng phạt mấy người đó rồi.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cùng với Đào Thế Cương cũng gật đầu, đồng thanh nói: “Đúng, đúng đấy.”
Trịnh Trọng Sơn nhìn mặt Lâm Phàm có vẻ không vui thì cười nói: “Lão Lâm à, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, ba người chúng tôi đã đi cả đêm đến đây, không phải cậu định để chúng tôi đứng chờ ngoài cửa đấy chứ?”
Mặc dù trong lòng Lâm Phàm vẫn còn tức giận, nhưng nói cho cùng thì đúng là chuyện này chả có liên quan gì với mấy người lão Trịnh chút nào cả, nên chỉ thờ ơ nói: “Dù sao cũng tới rồi thì vào đây ngồi đi.”
Trịnh Trọng Sơn liếc hai người Nguyệt Thu Cư Sĩ, vào được phòng đã là một bước tiến lớn rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong phòng
“Lão Lâm, không phải cậu không biết, hôm qua lúc biết chuyện tôi cũng rất tức tối, suýt chút nữa là ra tay đánh người rồi
Gọi điện thoại cậu cũng không nghe, làm cho chúng tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên liền chạy thâu đêm đến đây
Lúc ở trên máy bay thì bệnh cũ của tôi lại tái phát, đau muốn chết
Nhưng nghĩ tới Lâm lão đệ của tôi vẫn còn tức giận thì chút bệnh kia có đáng là gì.” Trịnh Trọng Sơn lộ vẻ mặt vô cùng buồn bã, cộng thêm với khuôn mặt già nua của ông ta, quả thật khiến cho người khác phải động lòng thương cảm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]