Hơn nữa lại có cả Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương ở bên cạnh phụ họa, càng khiến cho Lâm Phàm có cảm giác dù cho có trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ thì họ cũng không màng đến, chỉ để đến đây gặp mình
Nhưng nếu Lâm Phàm thật sự tin lời họ thì quả thật đã đánh giá thấp trí thông minh của hắn rồi
“Ha ha.” Lâm Phàm cười nói: “Lão Trịnh, sao tôi lại không thấy ông đang bị bệnh chứ
Tôi thấy hiện giờ tình trạng sức khỏe của ông đang vô cùng tốt đó chứ.”
Thật ra Lâm Phàm cũng không phải tức giận với bọn họ, dù sao họ cũng không hề biết chuyện này
Hơn nữa sau khi biết chuyện họ cũng đã lập tức xử lý, chỉ những điều này cũng đủ để thấy họ rất coi trọng chuyện này
Lúc này, Trịnh Trọng Sơn đột nhiên nhớ ra Lâm Phàm cũng rất thông thạo y thuật, nếu không thì cháu trai của ông ta cũng không thể hồi phục được nhanh như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu giả vờ bị bệnh thì quả thật không được, sau đó lập tức giả lả cười: “Ha ha, trước không nói chuyện này nữa
Lão Lâm, nếu cậu muốn rời khỏi Hiệp hội, tôi trăm lần không đồng ý đâu nha.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cũng nói: “Lão Lâm, chuyện này cậu cũng kích động quá rồi
Khi chuyện vừa xảy ra, cậu nên mau chóng liên lạc với chúng tôi chứ
Nếu như chúng tôi biết chuyện thì tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra.”
Đào Thế Cương cũng gật đầu: “Đúng thế
Cậu không biết đâu, hôm qua trước khi đến đây, lão Trịnh còn đang họp cùng với mọi người
Ông ta tức giận đến mức dọa người ngay trong cuộc họp luôn đấy.”
“Được rồi, mọi người có chuyện gì mau nói đi, hôm qua mọi người có nhắc đến triển lãm gì thế?” Lâm Phàm hỏi
Trịnh Trọng Sơn xua tay: “Chuyện đấy cũng là chuyện quan trọng nhưng so với chuyện của cậu thì không đáng là gì
Chuyện cậu muốn rời khỏi Hiệp hội là không thể được, chúng tôi tới đây là vì chuyện này đó.”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn ba người đối diện: “Đừng cho là mấy người nói như này thì tôi sẽ cảm động, tôi đã không còn là người của Hiệp hội rồi, giấy chứng nhận tôi cũng đã xé mất rồi.”
“Xé rồi thì sao, Hiệp hội chúng tôi không đồng ý
Cậu xé giấy chứng nhận rồi thì chúng tôi lại bù cho cậu một cái không được à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu xem, chúng tôi cũng đã mang đến đây cho cậu rồi đây này, mới tinh lại còn dát viền vàng nữa nè.” Trịnh Trọng Sơn lấy một tờ chứng nhận mới tinh từ trong túi ra, cười nói
Lâm Phàm phẩy tay: “Rời thì cũng rời rồi, tôi sẽ không trở lại đâu.”
“Không được, chúng tôi không đồng ý, cậu cũng đừng mơ rời đi được.” Trịnh Trọng Sơn lập tức lắc đầu, đùa à
Nếu thật sự để lão Lâm rời Hiệp hội, vậy thì Hiệp hội coi như mất tất cả rồi
Hơn nữa, kỹ năng hội họa của lão Lâm quả thật là không ai địch nổi
Họ còn nghĩ nếu có một ngày tâm trạng lão Lâm tốt hơn thì họ sẽ nhờ hắn vẽ tặng cho họ một bức tranh nữa kìa
Như bức tranh mà lần trước lão Lâm đã tặng cho họ, họ đã đem đi cất giấu thật kỹ, coi như bảo vật gia truyền
Sau này sẽ truyền cho hết thế hệ này đến thế hệ khác
Lâm Phàm kiên định nói: “Tôi đã hạ quyết tâm rồi, mọi người có nói gì thì cũng vô dụng thôi, rời đi chính là rời đi
Quan hệ giữa chúng ta cũng không tồi, nếu như mọi người đã đến đây thì nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì
Tôi có thể vì ngày đầu tiên rời khỏi Hiệp hội mà thỏa mãn mọi người.”
Trịnh Trọng Sơn mãnh liệt xua tay: “Chúng tôi không có yêu cầu gì cả, tới đây chỉ vì chuyện cậu muốn rời Hiệp hội thôi.”
Lâm Phàm nhìn ba người, suýt nữa đã bị bọn họ làm cho yếu lòng rồi
Nhưng nếu không phải biết bọn họ còn có loại thủ đoạn này thì hắn có thể thật sự bị họ làm cho cảm động cũng nên
“Chú Lâm...”
Đúng lúc này, nhóc mập chạy vào phòng
Trịnh Trọng Sơn ngạc nhiên hỏi: “Lão Lâm, bức tranh kia là do cậu nhóc mập này vẽ sao?”
“Đúng vậy, không ngờ Hiệp hội Quốc họa có người có thể nhìn hiểu được, tôi còn cho là trong Hiệp hội ngoại trừ tôi thì không ai xem hiểu nữa chứ.” Lời nói này của Lâm Phàm có hơi ám chỉ, xem ra là vẫn không hài lòng với chuyện hôm qua
Làm sao bọn lão Trịnh lại nghe không hiểu ra chứ, ai nấy đều chỉ biết cười ngại: “Ai nói thế, chúng tôi đều có thể nhìn ra được mà
Mập Mạp, con rất giỏi, có muốn cùng các ông học vẽ Quốc họa không?”
Nhóc mập nhìn ba người sau đó chạy đến đứng cạnh Lâm Phàm: “Không muốn, con có chú Lâm dạy con là được rồi.”
Lâm Phàm xoa đầu của cậu nhóc: “Nhóc mập ngoan nghe lời, ra ngoài chơi nhé
Chú còn có chuyện cần bàn bạc.”
“Vâng ạ.” Nhóc mập ngoan ngoãn rời đi
Lâm Phàm: “Mọi người đừng nghĩ linh tinh, trên thế giới này còn có ai biết dạy dỗ người khác hơn tôi chứ
Ngoài ra tôi nói mọi người biết, nhóc mập rất có thiên phú, chưa đến ba mươi tuổi tuyệt đối sẽ trở thành bậc thầy Quốc họa hàng đầu thế giới, ngay đến cả các ông cũng sẽ kém xa nó.”
Ông Trịnh nghe thấy thì vô cùng ngạc nhiên: “Lão Lâm, cậu đừng nói đùa thế chứ.”
Lâm Phàm cười khẩy nói: “Không tin thì thôi, cậu nhóc thật sự có thiên phú đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi được rồi, không nói nhiều nữa, mọi người rốt cuộc có chuyện gì thì nói đi.”