Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1107: Thì ra còn có chuyện khác




Trịnh Trọng Sơn thấy Lâm Phàm thật sự không muốn quay lại, có hơi gấp gáp: “Lão Lâm, đừng thế nữa mà
Ba lão già chúng tôi đã đích thân từ nơi xa xôi như thế chạy tới đây, cậu cho chúng tôi chút mặt mũi có được không?”
Lâm Phàm nhìn ba người, trong lòng cũng thấy e ngại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây tuyệt đối không phải là vấn đề có nể mặt hay không, mà là hôm qua hắn đã lỡ nói chắc như đinh đóng cột trên Weibo rồi, giờ nếu thu hồi lại thì không phải sẽ bị người ta cười vào mặt hay sao
Hắn không thể nào làm loại chuyện này được và cũng không muốn làm, nếu làm thì còn mặt mũi nào nữa chứ
Trịnh Trọng Sơn cũng coi như là cáo già, liếc một cái là có thể nhìn ra vấn đề của lão Lâm
Không phải là có thần giao cách cảm gì, mà ông ta đã sống đến từng này tuổi rồi nên có chuyện nào giấu được ông ta chứ
Không đợi Lâm Phàm nói thêm, ông Trịnh đã lấy điện thoại ra
Weibo chính thức của Hiệp hội Quốc họa đăng bài mới: “Với tư cách là Hội trưởng của Hiệp hội Quốc họa, hôm nay tôi đã đích thân tới Thượng Hải thành khẩn mời Lâm đại sư quay lại Hiệp hội
Đối với việc ngày hôm qua Lâm đại sư rời khỏi Hiệp hội, tất cả các thành viên trong Hiệp hội đều vô cùng buồn bã
Vì vậy hôm nay dù có thế nào chúng tôi cũng nhất định phải mời được Lâm đại sư quay trở lại Hiệp hội.”
“Lão Lâm, cậu xem thế này được chưa
Nếu cậu còn không đồng ý, chẳng lẽ thật sự muốn khiến cho ba lão già này tức chết mới được hay sao.” Trịnh Trọng Sơn để điện thoại đặt xuống trước mặt Lâm Phàm
Lâm Phàm ngạc nhiên, không ngờ ông Trịnh lại chịu xuống nước như vậy, thật sự đã làm cho hắn có chút cảm động rồi
Nhưng giờ hắn cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng, nhất định phải để cho họ cảm thấy muốn níu kéo hắn quay lại thì khó khăn cỡ nào
Lâm Phàm do dự một hồi lâu
“Haizz, thôi được rồi
Mọi người đã như vậy thì tôi còn nói được gì nữa đây
Tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý vậy, nhưng tôi cũng nói trước, đừng để chuyện như này xảy ra lần thứ hai.” Lâm Phàm nói
Nghe thấy câu nói này, mấy người lão Trịnh lập tức cười vui vẻ, đảm bảo nói: “Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau, nếu đã như thế, vậy thì cũng ta sẽ bàn tới chuyện tiếp theo đây.”
“Mẹ nó, hóa ra các người thật sự có chuyện khác.” Lâm Phàm không nói nên lời
Ánh mắt Lâm Phàm quái dị nhìn ba người: “Biết chắc chắn ba lão già các ông không có chuyện gì tốt, lần này tới đây bề ngoài nói muốn khuyên tôi quay lại hội, nhưng tôi thấy mục đích thực sự của các ông là không phải vì chuyện này mà đến rồi.”
Trịnh Trọng Sơn vừa nghe được lời này thì làm sao có thể nhịn được, đây không phải là đổ oan cho ông ta sao, sau đó ngay lập tức đứng lên tỏ thái độ: “Lão Lâm, cậu có thể mắng tôi, đánh tôi, nhưng cậu không thể sỉ nhục tôi.”
“Tôi sỉ nhục các ông làm gì?” Lâm Phàm có chút khó hiểu, có điều trong lòng lại đang cười rồi nhìn ông ta tới mức làm cho ông Trịnh đỏ cả mặt
Người bình thường đối mặt với ông Trịnh mà biết lai lịch của ông ta rồi thì nơi nào dám nói chuyện như vậy
Hơn nữa ông Trịnh cũng sẽ không đối với người bình thường thể hiện ra dáng vẻ này, cách nói chuyện bây giờ chính là cách nói chuyện giữa những người bạn thân với nhau
Nếu như bị người khác nhìn thấy sợ rằng cũng sẽ há mồm trợn mắt
Trịnh Trọng Sơn rất chân thành nói: “Ba người chúng tôi tới đây thực sự là bởi vì chuyện cậu rút khỏi hiệp hội, không phải vì chuyện làm rạng rỡ tổ quốc
So với việc đó thì cậu chắc chắn là quan trọng hơn cả.”
“Ừm!” Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương ở một bên yên lặng gật đầu, xem như phối hợp với cách nói của ông Trịnh
Ha ha ha
Lâm Phàm không nhịn được, cười ra tiếng: “Được rồi, được rồi, nếu như không hiểu con người của các ông thì thực sự có thể đã bị các ông lừa rồi, chuyện này tôi cũng không nói nhiều làm gì nữa, nói chuyện Quốc họa đi.”
“He he he, tôi biết lão Lâm của chúng ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi mà, ngay từ đầu ai nói lão Lâm lòng dạ hẹp hòi chứ
Nếu như đứng trước mặt tôi, tôi nhất định chôn sống người đó, đây không phải là sỉ nhục Lâm đại sư của chúng ta hay sao?” Trịnh Trọng Sơn rất hài lòng, vui vẻ cười tươi như hoa, rất dễ nhìn
Hai người Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương liếc nhìn ông Trịnh một cái
Trong lòng nói thầm, nói lão Lâm lòng dạ hẹp hòi không phải là tự ông nói à
Có điều bây giờ tốt rồi, vạn sự đại cát, cũng coi như không còn chuyện gì nữa
“Được rồi, được rồi, ông già rồi đừng đánh trống lảng với tôi nữa
Tôi còn không nhìn thấu được à, trong ấn tượng của tôi, có thể nói tôi là lòng dạ hẹp hòi thì tôi nghĩ cũng chỉ có lão Trịnh ông thôi!” Lâm Phàm cười nói
Trịnh Trọng Sơn rất oan uổng nói: “Được rồi, được rồi, lần này lão già tôi nhận, thật ra triển lãm quốc tế vốn không liên quan đến chuyện của chúng ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao ở nước ngoài tranh sơn dầu được chào đón nhất, nhưng không ngờ rằng trong giới nghệ thuật của Nhật Bản lại có một tên nói quốc họa của chúng ta không ra hồn, toàn là những tác phẩm rác rưởi
Cho dù là tham gia triển lãm Quốc tế cũng chỉ là hạng chót, cậu xem như vậy tôi có thể nhịn được không chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.